Từ hôm đấy đến giờ đã một tuần Nhật Huy bị nhốt trong nhà. Phong Đại làm đúng như lời hắn nói. Hắn khóa hết cửa, giấu chìa khóa, đồ ăn lẫn đồ sinh hoạt đều đặt ship về. Mỗi khi đồ ship tới hắn đều kéo Nhật Huy lên tầng, khóa cửa phòng không cho Nhật Huy ra, nhận đồ xong mới mở cửa cho cậu.
Phong Đại còn đổi cả mật khẩu wifi, không cho Nhật Huy dùng điện thoại để cậu không tiếp xúc với ai khác ngoài hắn. Máy tính thì Nhật Huy vẫn được dùng, nhưng Phong Đại không cho kết nối mạng, chỉ chơi được mấy trò linh tinh giết thời gian. Chơi chán lại quay ra dọn dẹp nhà cửa hoặc xem ti vi, đọc sách.
Đáng sợ nhất là chỉ có hai người nên Phong Đại sẽ đè Nhật Huy xuống đòi hỏi bất cứ lúc nào hắn muốn, mỗi ngày đều đụng chạm mấy lần. Bếp, nhà tắm, phòng khách... chỗ nào trong nhà cũng có dấu vết hai người lăn lộn. Cậu khóc, cậu cầu xin, cậu mắng chửi, cậu đánh hắn đều bị hắn cưỡng chế bắt phải dạng chân ra.
Phong Đại không dùng vũ lực. Một là dùng lời nói ép cậu phải nghe lời, hai là giữ tay cậu trên đầu rồi hành sự. Phong Đại rất kiên nhẫn, hắn thích Nhật Huy đáp lại hắn, tận hưởng cùng hắn. Thỉnh thoảng Nhật Huy cứng đầu quá hắn mới phải dùng cách thứ hai.
Nhật Huy sợ cách thứ nhất hơn. Lúc nào Phong Đại cũng dọa sẽ đánh dấu hoặc không dùng bao cao su để cậu ôm hắn như thể hai người vẫn đang mặn nồng. Cậu rất sợ, vừa thấy ghê tởm, sợ hãi, vừa phải tỏ ra mình vẫn đang yêu hắn tha thiết. Phải "nghe lời" như vậy đương nhiên dễ bị sa vào khoái cảm xác thịt, nhiều khi còn lầm tưởng hai người vẫn ổn. Cậu sợ lâu dần bản thân sẽ thấy như vậy là bình thường, tình cảm chưa dứt hẳn sẽ lại ngựa quen đường cũ thắm thiết như trước, bỏ qua cho hắn và cứ sống như vậy.
Phong Đại muốn dùng cách mưa dầm thấm đất với Nhật Huy. Hắn sẽ khiến cậu quen thuộc với sự hiện diện 24/7 của mình, quen thuộc với cuộc sống trong căn nhà lý tưởng hắn tạo nên, từ đấy ỷ lại, không thể sống thiếu hắn, dần dần yêu lại hắn.
Phong Đại như vậy Nhật Huy càng thấy sợ, e dè, nhất quyết phải tìm cách rời khỏi hắn. Lạ là không thấy Phong Đại đi thành phố TN tiếp, hắn ở đây với cậu cả tuần rồi. Rõ ràng hắn nói ở TN còn mấy việc chưa hoàn thành. Nhật Huy sốt ruột, dò hỏi Phong Đại:
- Anh ơi, anh sắp đi TN chưa?
Phong Đại hôn má Nhật Huy, ngả đầu xuống vai cậu, tay xoa eo cậu, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Muốn anh đi lắm à? Định đợi lúc anh đi rồi trốn đúng không?
Hắn hỏi với ý trêu đùa. Nhật Huy nghe mà giật mình, ngoài mặt vẫn phải ra vẻ bình thường.
- Anh hâm à? Ai trốn đâu. Em hỏi để biết thôi, lúc anh đi chỉ có một mình em ở nhà chán lắm. Anh không tin em à?
Phong Đại ngước nhìn Nhật Huy một lúc, mắt hơi nheo lại. Nhật Huy căng thẳng, trong lòng tự mắng mình sao tự dưng hỏi hắn làm gì để hắn nghi ngờ. Phong Đại nhìn đủ lại gục xuống vai Nhật Huy, nói với giọng điệu dịu dàng:
- Anh tin em chứ. Anh chỉ có mình em thôi, không tin em thì tin ai. Đang ở đây với em thích quá nên chưa muốn đi. Em hứa sẽ ở với anh cả đời rồi đấy, đừng quên. Nếu em dám nuốt lời anh sẽ phạt em, biết chưa?
Nhật Huy chưa kịp trả lời, mải nghĩ xem khi nào Phong Đại muốn đi để còn chuẩn bị. Phong Đại không nghe thấy câu trả lời mong muốn, hắn cấu eo Nhật Huy, Nhật Huy đau giãy ra. Phong Đại thả tay, xoa chỗ mình vừa cấu.
- Em đang nghĩ gì thế? Có nghe thấy anh nói không? Em biết chưa?
Mấy ngày nay lúc nào gần gũi Phong Đại cũng bắt Nhật Huy phải hứa, phải thề thốt ở cùng hắn, không được rời khỏi hắn. Nhật Huy không trả lời hoặc trả lời hời hợt không như ý Phong Đại đều sẽ bị Phong Đại chịch cho một trận nhớ đời. Ăn đau mấy lần nên Nhật Huy biết phải trả lời sao cho hợp ý hắn, tránh bị phạt vô tội vạ. Có khi tâm trạng hắn tốt sẽ không ép cậu, đòi hôn cậu một lúc là xong.
Nhật Huy không cam lòng, ngoài mặt vẫn phải dỗ hắn:
- Anh cấu em đau quá. Em biết rồi mà, em đã hứa thì sẽ làm. Có bao giờ em nuốt lời chưa? Chỉ có anh nuốt lời thôi.
- Hì hì, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng giận. Đợi chuyển tới nhà mới em muốn gì anh cũng chiều, chỉ cần nghe lời anh ở yên trong nhà thôi. Nè, hôn thêm một lúc nữa nha.
- Anh đừng nghịch nữa, mình ngủ đi, nay làm mấy lần em mệt lắm rồi.
- Ừ.
Phong Đại tắt điện, bật đèn ngủ, ôm Nhật Huy sờ soạng. Nhật Huy chặn tay Phong Đại, Phong Đại cũng không quá đà, cứ như hai người đang giỡn nhau.
Nhật Huy đợi Phong Đại ngủ, lén lấy điện thoại của hắn chui vào nhà tắm, ấn chốt cửa, không dám bật điện trong nhà tắm lên. Nay Phong Đại dùng điện thoại xong không cất đi, Nhật Huy sốt ruột nên đánh liều động đến, chứ Phong Đại không cho cậu dùng điện thoại. Không biết bao giờ Phong Đại mới đi TN, nhỡ hắn đổi ý bắt cậu ở đây luôn thì không có đường trốn mất. Chỉ cần một cuộc gọi thôi cậu sẽ thoát khỏi đây. Phong Đại từng nói mật khẩu điện thoại của hắn cho cậu, cậu đinh ninh lần này có thể gọi được về cho Đăng Hiệu để bảo nó nhờ người giúp.
Mật khẩu không đúng. Nhật Huy bần thần, không rõ Phong Đại mới đổi mật khẩu hay ngay từ đầu hắn đã nói dối. Hóa ra chỉ có mình cậu thành thật, cậu đúng là đồ ngu.
Phong Đại phát hiện rất nhanh. Hắn nghe Nhật Huy hỏi mình sắp đi thành phố TN nên thử xem Nhật Huy có ngoan không. Hoá ra là bé hư, bé hư thì phải bị phạt. Phong Đại đập cửa nhà tắm ầm ầm, quát:
- Huy! Nhật Huy! Em cầm điện thoại của anh vào đấy làm gì? Ra đây nhanh!
Nhật Huy giật mình, cầm điện thoại như cầm củ khoai nướng, nóng phỏng tay. Chết rồi, giờ mà ra Phong Đại sẽ không tha cho cậu.
- Đừng để anh cáu! Huy! Ra đây! Để anh lấy chìa mở cửa thì không xong đâu. Ra đây nhanh!
Nhật Huy ngồi trên bồn cầu, nhìn quanh không có chỗ trốn. Tim cậu đập thình thịch, nói bừa một lý do:
- Em bị đau bụng, anh đừng vào đây.
Phong Đại đá mạnh cửa, nạt Nhật Huy:
- Đau bụng mà cầm điện thoại hả? Mở ra! Nhanh! Em định gọi điện cho ai? Có nhớ đã hứa cái gì không? Huy! Ra đây cho anh!
- Không ra! Mùi lắm, em không mở đâu!
- Nói dối! Mở nhanh! Đừng có thách thức anh! Huy!
Phong Đại vẫn đập cửa ầm ầm. Nhật Huy chảy mồ hôi tay, thử ấn lung tung mật khẩu mong đúng. Ngày sinh nhật của cậu, ngày sinh nhật của hắn, ngày hai người yêu nhau, ngày sinh viết ngược lại... đều không đúng. Ấn quá số lần quy định, máy Phong Đại bị vô hiệu hoá tạm thời.
Bên ngoài bỗng yên tĩnh. Nhật Huy căng thẳng, hình như Phong Đại đi tìm chìa khóa. Cậu đứng bật dậy, luống cuống tìm chỗ trốn. Chẳng có chỗ cho cậu trốn.
"Cạch", cửa bị mở khóa từ bên ngoài. Phong Đại bật đèn, trong nhà tắm sáng trưng. Nhật Huy hơi nhíu mắt vì bị chói. Quen với ánh sáng, cậu thấy Phong Đại mặt đằng đằng sát khí. Nhật Huy co rúm người đứng tại chỗ như học sinh bị giáo viên bắt tài liệu quay cóp, tay nắm chặt điện thoại. Phong Đại gằn giọng:
- Ra đây! Nhanh!
Nhật Huy nghe giọng biết Phong Đại tức rồi. Cậu sợ hắn sẽ dùng uy áp tấn công mình, cả người lạnh toát. Hắn nói nếu cậu không nói chia tay sẽ không dùng cách đấy, mong là hắn nói thật.
Nhật Huy lò dò đi tới chỗ Phong Đại, tim đập thình thịch, không dám thở mạnh. Cậu khép nép đứng trước mặt Phong Đại, đợi hắn phạt mình. Phong Đại chìa tay ra, Nhật Huy chần chừ, xong vẫn đặt điện thoại vào tay hắn. Phong Đại thấy máy bị vô hiệu hóa tạm thời. Hắn nhếch mép cười, ánh mắt lạnh băng, bắt đầu hỏi tội:
- Cầm điện thoại vào đây làm gì?
Nhật Huy cúi gằm mặt xuống.
- Em... em muốn soi đường, không muốn bật điện.
Phong Đại bóp cằm Nhật Huy, giọng trầm xuống:
- Em nghĩ anh bị ngu à? Lý do này chỉ dùng được một lần, lần trước đã dùng rồi, em nghĩ anh tin tiếp hả? Nói nhanh, đừng để anh hỏi nhiều.
- Em... em...
- Nói!
Nhật Huy thấy Phong Đại tức hơn nên vội trả lời:
- Em muốn gọi cho Hiệu.
Phong Đại buông cằm Nhật Huy, khoanh tay trước ngực.
- Nửa đêm nửa hôm gọi làm gì?
- Em vẫn hay gọi về cho Hiệu mà. Cả tuần nay không liên lạc không biết nó học hành ăn uống ra sao. Nó không thấy em gọi về chắc cũng sợ lắm. Anh không cho em dùng điện thoại nên em mới làm vậy.
- Sao không hỏi anh? Sao không gọi vào ban ngày? Lén lén lút lút làm cái gì?
Nhật Huy nói lí nhí:
- Anh không cho mà. Điện thoại anh còn không cho dùng nữa là gọi cho người khác.
Cậu nắm tay hắn, cố lấy lòng làm hắn nguôi giận.
- Anh ơi, anh đừng giận. Em biết sai rồi. Em sẽ không lấy điện thoại của anh nữa.
Phong Đại cười khẩy, hắn không tin. Hắn bóp cổ tay Nhật Huy, mắt quắc lên, nạt:
- Nói dối giỏi nhỉ! Giờ còn biết nói dối cơ đấy! Vội mở điện thoại ấn lung tung mật khẩu mới làm máy bị khóa. Định gọi cho người khác kêu cứu đúng không? Thề thốt ở cùng anh xong định nuốt lời hả?
- Không... không phải đâu.
Nhật Huy vội ôm Phong Đại, nức nở xin hắn:
- Anh ơi, em không dám đâu, anh đừng giận.
Phong Đại gỡ Nhật Huy ra, tức giận nhìn cậu. Nhật Huy rưng rưng nước mắt, cực kỳ sợ. Phong Đại bặm môi, mắt long lên, kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ. Nghĩ tới việc cậu tìm cách trốn khỏi hắn làm hắn sôi máu, muốn giày vò hành hạ cậu cho nguôi giận. Không được, đây là người hắn thương nhất, hắn không thể làm cậu khổ sở. Cũng không thể bỏ qua dễ dàng, nếu không cậu sẽ tái phạm. Đã hư là phải bị phạt, không thể để Nhật Huy cho rằng hắn chiều cậu, yêu cậu rồi muốn làm gì thì làm.
Nhật Huy túm lấy gấu áo hắn, cực kỳ khép nép. Cậu biết cậu không thể làm căng hay chống đối, nếu không người thiệt chỉ có cậu, về sau hắn sẽ coi chừng cậu kĩ hơn, đừng hòng có cơ hội bỏ đi.
Phong Đại lôi kéo Nhật Huy về phòng, đẩy cậu lên giường. Cậu biết sắp phải chịu cái gì, ngoan ngoãn tự cởi quần áo. Phong Đại thấy cậu tự giác nhận lỗi, hơi nguôi giận một tí. Hắn nới lỏng vội vàng, lúc tiến vào cả hai đều bị đau. Hắn vừa di chuyển vừa gằn giọng:
- Nhật Huy, em nghe cho rõ đây. Lần này anh bỏ qua cho em, đừng có nghĩ tới chuyện bỏ đi, để anh bắt được thì đừng trách anh. Nếu có lần thứ hai anh sẽ đánh dấu em. Còn lần thứ ba, hừ, lúc đấy anh sẽ chơi trần, bắt em phải sinh con. Nhớ chưa hả?
Nhật Huy ôm hắn, cố chịu đựng sự va chạm thô bạo, nức nở:
- Nhớ rồi, em... ưm... nhớ rồi.
Mùi phoremone dần tản ra. Lần thân mật này rất mạnh bạo, không quyến luyến, khắng khít như mọi khi.
——————————————
Chương này dài hơn các chương khác đó ^^ vote, cmt để động viên tui nha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]