Trong căn phòng lung linh ánh nến, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trước bàn ăn trông thật lãng mạn. Người nữ có vẻ đang giận dỗi, người nam dốc hết sức dỗ dành cô. Có thể trong mắt người khác, đôi tình nhân này đang hạnh phúc ái ân.
Tri Vãn nhìn đĩa thức ăn trước mặt vẫn chưa ai động đũa. Là hải sản, đột nhiên cô rất muốn cười. Anh hết lần này đến lần khác đều tiếp theo cho cô dũng khí đi đến một quyết định. Truyện mới cập nhật
Cô không muốn yêu anh nữa.
Tri Vãn không muốn yêu Lâm Duệ nữa.
Cô kiên trì ở bên anh sáu năm, nhẫn nại giờ tới một ngày anh có thể tiếp nhận mình. Sau đó sẽ dõng dạc nói với ngươi khác chúng tôi đã ở bên nhau sáu năm, không phải anh trai em gái, mà là hai người đang yêu nhau.
Tri Vãn nhìn ánh nến ấm áp đang bập bùng cháy, nó soi rõ khuôn mặt người cô yêu. Có vẻ Lâm Duệ đã cảm nhận được sự khác thường của cô, trên khuôn mặt anh bỗng xuất hiện vẻ lo lắng.
"Lâm Duệ, anh biết không.. " Cô nhìn xuyên qua ánh nến, ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ. Lâm Duệ nói đúng, quả thật cô say rồi.
"Thật ra em bị dị ứng với hải sản."
Cô thốt ra một câu nhẹ bẫng, khi nói xong khuôn mặt còn thấp thoáng nụ cười. Cô nhìn anh, thấy rõ sự hốt hoảng trong mắt anh.
Tiếc thật, cô muốn để anh tự mình biết, nhưng đến cuối cùng lại nói ra mất rồi!
Tiếc thật, anh lại biết quá trễ rồi.
"Sao… sao em không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708412/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.