Tri Vãn bần thần nhớ lại quãng thời gian khi ấy. Lần đầu về chung nhà, lần đầu ăn chung bữa cơm, lần đầu biết nhớ thương, lần đầu chân chính biết yêu một người.
Anh dạy cô biết thế nào là tình yêu, nhưng là quên dạy cô cách buông bỏ một người không dành cho mình.
Tri Vãn không biết bản thân đã về đến khách sạn như thế nào, cô mệt mỏi ngã phịch xuống giường, trên đó vẫn còn lưu lại chút mùi hương của Lâm Duệ. Cô nhìn những vết sưng đỏ lan rộng từ cánh tay đến bả vai, miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Cũng may…
Cũng may anh không nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của cô.
Mí mắt Tri Vãn nặng trĩu, cô đấu tranh tâm lý giữa việc đến bệnh viện hay tiếp tục nằm ở đây. Chẳng mấy chốc, cô lim dim dần nhắm hai mắt lại, chiếc điện thoại được cô nắm chặt trong tay vẫn đang nhấp nháy.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại, không biết có phải Lâm Duệ gọi đến không. Nhưng cô thật sự rất mệt.
Lâm Duệ! Em mệt lắm
Trái tim này cũng mệt lắm!
Anh cho em nghỉ một chút thôi! Lau sạch nước mắt rồi, em sẽ lại tiếp tục ti tiện đến hèn mọn mà yêu anh.
__________________________________
"Duệ à! Uống chút nữa đi anh! Chuyện vui như vậy nhất định phải ăn mừng!"
Thời Dụ Miên cầm trong tay ly rượu đưa cho anh. Cô ta cảm thấy ông Trời cũng giúp mình.
Từ khi Tri Vãn rời khỏi, tâm trạng Lâm Duệ rõ ràng rất không vui. Tuy anh không nói nhưng Thời Dụ Miên đều cảm nhận được hết thảy. May sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/257575/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.