"Lâm tổng, Thời tiểu thư tới tìm ngài. Cô ấy nói mình là vợ sắp cưới của Lâm tổng." 
Tri Vãn đang cầm nĩa xắn đồ ăn bỗng khựng lại, cô không chút cảm xúc nhìn anh, trùng hợp gặp lúc Lâm Duệ cũng đang nhìn cô. Anh hơi khó chịu liền rời mắt ra chỗ khác. 
"Cho cô ta lên!" Lâm Duệ bất đắc dĩ ra lệnh. 
Trông thấy nữ nhân viên quay người ra ngoài, Tri Vãn không còn tâm trạng nào tiếp tục dùng bữa. Cô không nghe lầm chứ? 
Vợ sắp cưới? 
Anh có đối tượng rồi sao? 
Nếu như anh sớm đã có đối tượng, vì sao còn đối với cô như vậy. Cho cô một chút ảo tưởng rồi lại nhẫn tâm cắt đứt. 
Mà Tri Vãn còn mong cầu gì nữa chứ, mặt trời của cả thiên hạ, sao có thể vì riêng cô mà toả ra ánh sáng dịu dàng. 
Trong ngực dâng lên cảm giữa chua xót, Tri Vãn mím chặt môi, cố gắng không rơi lệ trước mặt anh. Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. 
"Anh quen cô ấy sao? Là vợ sắp cưới?" 
"Không phải!" Lâm Duệ cật lực phủ nhận, anh cảm thấy hơi đau đầu, tay day nhẹ vào ấn đường giữa trán, "Đó là đối tượng xem mắt mà tôi đã kể cho em, chúng tôi cũng là lần đầu gặp nhau, hoàn toàn không có gì cả!" 
"Vậy…" 
Tri Vãn dồn hết can đảm muốn hỏi "Vậy anh có tình cảm với cô gái đó không?" Nhưng cô chưa kịp nói đã bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa. 
Tầm mắt của hai người bên trong đồng loạt hướng về người đang đứng ngoài cửa. Thời Dụ Miên đi vào, hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/257572/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.