Sáng hôm sau, Tri Vãn khó nhọc mở mắt, đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ. Cô hơi ngơ ngác quờ tay muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Vị trí bên cạnh sớm đã trống trơn, quần áo của anh đã được thu dọn sạch sẽ. Tri Vãn khẽ dịch người sang nằm vào chỗ của anh, bên gối vẫn còn vương chút mùi hương của Lâm Duệ.
Cô cau mày mở điện thoại, vào mục tin nhắn kiểm tra. Ngay lập tức phát hiện tin nhắn của Lâm Duệ.
Tri Vãn bấm vào xem, anh giữ cho cô từ một giờ trước, hiển nhiên lúc đó cô vẫn đang ngủ.
"Công ty có chút việc nên tôi phải đi trước, đồ ăn sáng tôi đã kêu người chuẩn bị cho em, quần áo cũng đã sắp xếp đầy đủ. Nếu em buồn chán có thể gọi cho Tiểu Tùng, tôi đã căn dặn cậu ta rồi."
Tri Vãn không chút cảm xúc đọc lướt qua, theo thói quen bấm lưu lại tin nhắn. Mấy năm qua số lần Lâm Duệ chủ động nhắn cho cô vô cùng ít ỏi, mà cô lại có thói quen không bỏ sót bất cứ một tin nhắn nào của anh.
Cô lật chăn, kéo lê thân thể xuống giường. Khi bàn chân vừa chạm đất liền cảm nhận được một trận đau đớn như xé toạc cơ thể cô. Hạ thân chịu sự dày vò cả đêm khiến Tri Vãn phải đi hai hàng. Cô cầm theo quần áo, khẽ cắn môi mở cửa phòng tắm đi vào.
Khi nhìn thấy chính mình trong gương, Tri Vãn khẽ nhíu mày. Từ trên xuống dưới người cô, khắp nơi đều có dấu vết của anh. Nụ hôn nóng bỏng rải rác khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/257567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.