Mục Thịnh Uy lại càng thêm hốt hoảng: “Sao lại như thế? Ai lại dám ra tay với thế gia số một Hoa Hạ chứ? Là kẻ nào không biết trời cao đất dày như vậy?” Mọi người lại xôn xao bàn tán. Mục Hàn chỉ là đại thống soái, nhiều lắm thì chỉ có thể điều động quân đội, không thể có năng lực khiến toàn bộ sản nghiệp của các gia tộc ở thủ đô bị ảnh hưởng. Mục Hàn cười khẩy nói: “Không sai, tôi chính là người đứng đằng sau việc này, nhân đây tôi cũng muốn công khai thân phận thứ hai của tôi, các người đã bao giờ nghe nói đến Điện Long Vương hay chưa?” “Điện Long Vương, có phải là nơi nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực của thế giới không?”, có người nhanh trí nói. Gia chủ nhà họ Phùng lên tiếng: “Tôi cũng từng nghe nói đến thế lực này, rất hùng mạnh, rất khủng khiếp!” Mục Thịnh Uy là gia chủ thế gia số một Hoa Hạ nên đương nhiên cũng biết vài thông tin, nhưng ông ta vẫn không thể nào đoán được mối liên quan giữa Mục Hàn và Điện Long Vương. Mục Hàn điềm nhiên nói tiếp: “Tôi chính là Điện Chủ của Điện Long Vương”. Câu nói này như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Đường Chiến cũng không khỏi sửng sốt. Không ngờ đại thống soái của Hoa Hạ lại có thân phận khác là Điện Chủ của Điện Long Vương. Nghe đến đây, Mục Thịnh Uy đã hoàn toàn mất hết hy vọng, ông ta lê lết đến bên cạnh Mục Hàn cầu xin thảm thiết: “Đại thống soái, Điện Chủ, à không, con trai, cầu xin con hãy tha cho bố và người nhà họ Mục một con đường sống”. Mục Hàn tức giận liếc xéo ông ta: “Tha cho ông ư? Nếu hôm nay người thua là tôi thì liệu ông có tha cho tôi hay không? Ngày trước vì Nhã Hiên thua cược mà ông đã định giết chết vợ và mẹ tôi? Ông có tư cách gì mà gọi tôi là con trai ông? Những lời ông sỉ vả mẹ tôi ông đã quên hết rồi sao?” Nghe thấy vậy, Mục Thịnh Uy vội kéo cả Phụng Cầu Hoàng tới quỳ dưới chân Sở Vân Lệ, cầu mong bà ấy tha thứ: “Sở Vân Lệ, là chúng tôi đã sai, tôi tự nhận mình là loại chồng bội bạc, năm đó bỏ rơi bà và Mục Hàn là lỗi của tôi, cầu xin bà hãy rộng lòng tha thứ, nói giúp chúng tôi vài câu”. Đám người nhà họ Mục ở thủ đô cũng đồng loạt quỳ rạp xuống, xin lỗi Sở Vân Lệ và Mục Hàn. Sở Vân Lệ đáp lời: “Bây giờ hai người còn cho rằng con trai các người giỏi hơn con trai tôi nữa không?” Phụng Cầu Hoàng cúi đầu nói: “Tôi sai rồi, cầu xin bà tha thứ, con trai tôi quả thực không bằng được đại thống soái”. Nghe đến đây, đột nhiên Mục Sảng như hóa điên, hắn cầm gậy đánh thẳng về phía Mục Hàn, rồi hét lớn: “Mày chết đi, dù mày là đại thống soái hay Điện Chủ gì đó thì tao cũng không thể thua mày được”. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe một tiếng súng vang lên. Pằng. Mục Sảng chết ngay tại chỗ, dưới phát đạn của Thao Thiết thì thần thánh cũng không cứu nổi hắn. Mục Hàn chỉ nhếch mép cười nhạt: “Đúng là số mệnh, ngày trước anh tặng tôi ba món đồ là vòng hoa, hũ đựng tro cốt và linh vị, hôm nay tôi mang đến trả cho anh, vừa hay anh có thể dùng đến rồi đấy”. Phụng Cầu Hoàng hét lớn lao về phía con trai, bà ta vì quá đau đớn mà phát điên, tâm thần không ổn định. Mục Thịnh Uy cũng lên cơn nhồi máu cơ tim, ngất xỉu tại chỗ, trở thành người thực vật suốt đời. Mục Hàn lạnh lùng hạ lệnh: “Tịch thu toàn bộ tài sản của nhà họ Mục ở thủ đô, xung vào công quỹ của quân đội Hoa Hạ. Từ nay về sau không còn nhà họ Mục ở thủ đô nữa”. “Các thế gia hoàng tộc khác, bao gồm cả nhà họ Ngụy, họ Lâm ở thủ đô, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng phải nộp một nửa tài sản cho công quỹ của quân đội, xem như trả giá cho những việc hống hách mình từng làm”. Diệp Thiên và Mộ Dung Phong nhận lệnh, lập tức tiến hành. Các gia chủ ở thủ đô, người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cúi đầu cảm ơn lia lịa, vốn dĩ họ còn nghĩ lần này đắc tội với đại thống soái thì chết chắc rồi, cũng may đại thống soái rộng lượng tha cho bọn họ một mạng. Lúc này, Lâm Nhã Hiên chạy tới ôm chầm lấy Mục Hàn, khóc nức nở nói: “Xin lỗi chồng, là em không tốt, em đã hiểu lầm anh”. Mục Hàn dịu dàng vuốt tóc cô: “Không sao, anh đã về với mẹ con em rồi đây, anh xin lỗi vì đã không ở cạnh em lúc em cần anh nhất, cảm ơn em đã sinh cho anh một cô con gái xinh xắn”. Mục Hàn ôm chầm lấy vợ và mẹ mình, ngập tràn trong hạnh phúc. Lâm Thù Nhi, Tư Đồ Doãn Nhi, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đứng trong đám đông cũng cảm động ứa nước mắt, trong lòng thầm chúc cả nhà Mục Hàn sống hạnh phúc. Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã quyết định đổi họ cho con sang họ Mục, dù sao con cũng phải theo họ bố, Lâm Nhã Hiên từng bảo đổi cái tên Tuyệt Hàn nhưng Mục Hàn không đồng ý, theo anh cứ để vậy để nhắc mọi người nhớ đến câu chuyện của đại thống soái, cũng nhắc nhở anh phải yêu thương và bảo vệ mẹ con Lâm Nhã Hiên nhiều hơn, bù đắp cho họ, dù sao thì Lâm Nhã Hiên cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn. Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần không còn dám đến quấy rầy cuộc sống của Lâm Nhã Hiên, suy cho cùng, chẳng ai dám làm phiền đến vợ của đại thống soái kiêm Điện Chủ của Điện Long Vương. Sau thời gian được Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn làm mai mối, Phương Viên và Chúc Long đã nên duyên vợ chồng. Mọi người chung sống hạnh phúc bên nhau. Hết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]