Sau đó, Mục Hàn lễ phép khom lưng, cúi đầu trước Đường Chiến.
Cảnh tượng này khiến tứ đại chiến thần đều cảm thấy xúc động.
Phải biết rằng, cả thế giới này, chưa có một ai có thể khiến cho đại thống soái của nước Hoa Hạ cúi chào một cách trang trọng đến như vậy.
Tuy nhiên, trong thâm tâm bọn họ đều hiểu, đại tướng quân Đường Chiến thực sự xứng đáng với sự kính trọng của Mục Hàn.
Khi bọn họ đang chiến đấu quyết liệt với Điện Ma Vương, nếu không có đại tướng quân Đường Chiến ở bên cạnh bảo vệ Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, e rằng Mục Hàn sẽ phải đối mặt với nỗi đau mất vợ, mất mẹ khi trở về.
“Đường Chiến, tôi rất biết ơn sự che chở của ông dành cho vợ và mẹ tôi trong suốt khoảng thời gian này”, Mục Hàn nói một cách chân thành: “Ông đã hết lần này đến lần khác bảo vệ tính mạng của vợ và mẹ tôi. Đối với tôi mà nói, ơn nghĩa này sâu nặng khôn xiết. Món nợ tình cảm này, Mục Hàn tôi xin ghi lòng tạc dạ”.
“Một ngày nào đó Mục Hàn tôi nhất định sẽ báo đáp tình cảm này của ông!”
“Cậu thật sự đã nợ tôi một phần tình cảm”, Đường Chiến gật đầu, trên khuôn mặt không hề có nụ cười của ông ta không nhìn ra chút dáng vẻ nào là đùa cợt: “Sau này thì lâu quá, tôi không đợi được”.
“Cậu đến cũng đến rồi, chẳng bằng ngay lúc này báo đáp phần tình cảm này cho tôi đi!”
Nghe những lời này của Đường Chiến, Mục Hàn không khỏi sửng sốt, anh hỏi: “Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803959/chuong-794.html