“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên ngăn Mục Hàn lại.
Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài.
Là Sở Vân Lệ kịp thời chạy đến cứu Lâm Đại Tiêu một mạng.
Nhưng Lâm Đại Tiêu vừa thoát khỏi hiểm nguy vẫn không hề hay biết.
“Mẹ!”, Mục Hàn không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đến vào lúc này.
Vốn dĩ anh định gặp Lâm Nhã Hiên xong sẽ đi gặp Sở Vân Lệ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như cậu!”, Sở Vân Lệ cực kỳ tức giận. Bà ấy đi thẳng đến trước mặt Mục Hàn, sau đó bỗng giơ tay lên tát anh một cái rất vang: “Cậu còn mặt mũi quay về đây à?”
“Cậu nói xem cậu đi thì đi luôn đi còn quay lại làm gì?”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả bà cụ Lâm và người nhà họ Lâm cũng không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đánh Mục Hàn ngay trước mặt nhiều người như thế.
Đến cả Mục Hàn cũng cảm thấy oan uổng quá.
Dù sao Mục Hàn chỉ huy các anh em dưới trướng chạy đến chiến trường biên giới Tây Cương liều mạng đánh với Điện Ma Vương để bảo vệ hòa bình cho Hoa Hạ, rất nhiều chiến sĩ đổ máu trên chiến trường, mãi mãi ở lại nơi đó không về được.
Nhưng sau khi thắng trận lại vì đủ nguyên nhân mà bị người thân nhất của mình hiểu lầm.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Mục Hàn sa sầm mặt mày không nói gì.
“Cậu nói đi chứ cậu về đây làm gì?”, Sở Vân Lệ lại lớn giọng nói: “Cậu có biết trong mắt bọn tôi, cậu là người đã chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803955/chuong-790.html