Chương trước
Chương sau

Ở một diễn biến khác.   
Sở Vân Lệ ngồi trên xe buýt, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi lo lắng cực độ.  
“Bác tài, bác tài!”, Sở Vân Lệ hét lên.  
Tài xế ngồi ở ghế điều khiển lại không mảy may phản ứng.  
Sở Vân Lệ ngửi thấy mùi khai.  
Rõ ràng tài xế đã bị dọa đái ra quần.  
Những bóng đen chi chít càng lúc càng gần xe buýt, Sở Vân Lệ đột nhiên sốt ruột đến cực điểm.  
“Này!”  
Vù!  
Lúc này, những bóng người màu đen bên ngoài xe buýt lần lượt ngã xuống đất không đứng dậy được.  
Sau lưng mỗi bóng đen ấy đều bị cắm một chiếc phi đao.  
Những bóng đen này nhận ra điểm khác thường, liền quay người nhìn ra phía sau.  
Chỉ thấy bốn người, trên mặt không mang theo cảm xúc gì.  
Bọn họ chính là bốn đệ tử của đại tướng quân Đường Chiến: Kim Cang, La Hán, La Sát và Tinh Túc.  
Trong đó, trên tay của La Sát và Tinh Túc là những cây phi đao, không ngừng bắn vào những tên bóng đen kia.  
Còn Kim Cang và La Hán đang đi về những tên bóng đen đó.  
Mỗi lần giơ tay là một đòn đánh.  
Mỗi đòn đều đánh chết một kẻ trong bóng đen.  
Những tên trong bóng đen chi chít giống hiệu ứng domino, tiếp nối nhau ngã xuống.   
Dưới sức mạnh của bốn người Kim Cang, La Hán, La Sát và Tinh Túc, những tên bóng đen đó cảm nhận được hơi thở của thần chết, cả đám vội vàng tháo chạy.  
Thậm chí còn giẫm đạp lên nhau.  
Bọn chúng lại vô duyên vô cớ hại chết nhiều đồng bọn của mình.  
Không lâu sau, những tên bóng đen này đều bị tiêu diệt sạch sẽ.  
Thừa hưởng phong cách khát máu của đại tướng quân Đường Chiến, bốn người đệ tử này cũng không hề nương tay khi đối mặt với kẻ địch, theo đuổi quan niệm cỏ không nhổ tận gốc, xuân về lại nảy nở.  
Bốn đệ tử Kim Cang, La Hán, La Sát và Tinh Túc bước đến trước xe buýt, nói với Sở Vân Lệ đang nơm nớp lo sợ: “Bà Sở, bà hãy yên tâm, chúng tôi tới hộ tống bà trở về nhà họ Sở ở Đông Hải”.  
“Bây giờ bà đã an toàn rồi!”  
Nước Chiến Ưng.  
Ở một sân bay nào đó.  
Sau khi chiếc xe thang của máy bay tư nhân mà đám người Lâm Nhã Hiên ngồi được bắc xuống dưới, cửa khoang mở ra, hàng chục nghìn tên cao thủ hàng đầu ẩn nấp trong bóng đen bắt đầu bước đến.  
Để đảm bảo có thể tóm được Lâm Nhã Hiên đầu tiên, Inuyang Kenjiro đã tới nước Chiến Ưng để đích thân ra tay.   
Tránh việc Lâm Nhã Hiên rơi vào tay của đám người nước Chiến Ưng.  
Nhưng đúng vào lúc Inuyang Kenjiro chuẩn bị ra lệnh thì đột nhiên xuất hiện một người da vàng, cơ thể cường tráng dưới ánh trăng.  
Với một đôi mắt quyết đoán giết chóc.  
Người đó bước đến trước mặt ông ta.  
Sau khi nhìn rõ gương mặt này, Inuyang Kenjiro giật thót trong lòng, kinh ngạc nói: “Ông là đại tướng quân Đường Chiến của Hoa Hạ sao?”  
“Coi như ông còn có mắt nhìn”, Đường Chiến lạnh lùng nói.  
“Đường Chiến, ông ông ông... ông tới đây làm gì?”, Inuyang Kenjiro chột dạ nói.  
Ngoài đại thống soái của Hoa Hạ thì đại tướng quân Đường Chiến là người duy nhất khiến Inuyang Kenjiro phải sợ hãi.   
Dù sao, ông ta là kẻ ra tay độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, không hề thua kém Điện Ma Vương.  
“Tôi tới để nói cho ông biết, ông và đám người của ông mau chóng cút đi cho tôi”, Đường Chiến lạnh lùng nói: “Lâm Nhã Hiên là người mà Đường Chiến tôi phải bảo vệ!”  
“Cái gì?”, Inuyang Kenjiro không khỏi kinh ngạc, sửng sốt nói: “Ông lại bảo vệ người phụ nữ của đại thống soái sao?”  
“Đại tướng quân, thứ cho tôi nói thẳng, ông và đại thống soái như nước với lửa, ông không ngại đường xá xa xôi đặc biệt tới nước Chiến Ưng chỉ để bảo vệ người phụ nữ của cậu ta, e là không đáng nhỉ?”  
Bây giờ Inuyang Kenjiro rất bất an.  
Đại tướng quân Đường Chiến và đại thống soái như nước với lửa, đây là chuyện mà thế lực thù địch bên ngoài nào cũng biết rõ.  
Cho nên, trong kế hoạch lần này hoàn toàn không suy tính đến sự có mặt của đại tướng quân Đường Chiến.  
Nhưng người đáng lẽ không nên có mặt lại xuất hiện ở đây.  
Khiến Inuyang Kenjiro hết sức lo lắng.  
“Đúng vậy, tôi đúng là như nước với lửa với đại thống soái”, Đường Chiến gật đầu, không phủ nhận: “Nhưng, các ông muốn lợi dụng sự bất hòa trước kia giữa tôi và đại thống soái để ngấp nghé chiếm đất Hoa Hạ, rõ ràng đã đánh giá thấp lòng yêu nước trung thành của Đường Chiến tôi!”   
“Đường Chiến tôi sao có thể dễ dàng để bọn xấu các ông bày mưu tính kế Hoa Hạ được chứ?”  
Sự xuất hiện của đại tướng quân Đường Chiến khiến Inuyang Kenjiro cảm thấy thật nan giải.  
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đang ở trên đất của nước Chiến Ưng, Inuyang Kenjiro đột nhiên phấn khích, bất giác cười nhạt nói: “Đại tướng quân Đường, tôi thừa nhận ông rất giỏi, nhưng đây là nước Chiến Ưng, không phải Hoa Hạ của ông, ông dù có ba đầu sáu tay thì e là cũng không bảo vệ được người phụ nữ của đại thống soái đâu!”  
Dù gì Đảo Quốc từ trước đến nay vẫn luôn là tay sai đắc lực của nước Chiến Ưng.  
Ông ta ở nước Chiến Ưng như thể đang ở trong doanh trại của Đảo Quốc.  
“Thế sao?”, Đường Chiến lạnh lùng hừ một tiếng.  
Sau đó vung tay lên.  
Bỗng có một âm thanh phá vỡ bầu không khí vút qua.  
Inuyang Kenjiro ngạc nhiên thấy rằng, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu sau lưng ông ta đã nằm rạp xuống hơn nửa.  
Điều này đã khiến Inuyang Kenjiro biến sắc trong nháy mắt.  
“Đừng tưởng rằng ở nước Chiến Ưng mà Đường Chiến tôi không dám động tới các ông”, Đường Chiến hờ hững nói: “Nếu không muốn chết hết cả lũ thì tốt nhất ngoan ngoãn cút đi”.  
“Muốn tính kế lên đầu Lâm Nhã Hiên ư? Tôi muốn xem thử các ông có thể có bao nhiêu người đến nộp mạng cho tôi?”  
Nghe xong, Inuyang Kenjiro cảm thấy toàn thân ớn lạnh.  
Đúng là ông ta đang đứng trên đất của nước Chiến Ưng.  
Mặc dù Inuyang Kenjiro sở hữu nhiều cao thủ hàng đầu, gấp nhiều lần đại tướng quân Đường Chiến, nhưng Inuyang Kenjiro không dám.  
Dẫu sao, đại tướng quân Đường Chiến vẫn luôn mang danh khát máu, một khi chọc tức ông ta thì cho dù là ở nước Chiến Ưng, ông ta vẫn có thể biến nơi đây thành địa ngục trần gian.  
Tới lúc đó, Inuyang Kenjiro không chỉ không tóm được Lâm Nhã Hiên, mà còn phải hứng chịu lời hỏi tội của nước Chiến Ưng.  
Thậm chí còn có thể chết dưới lưỡi dao của đại tướng quân Đường Chiến.  
Bất kể kết cục nào thì Inuyang Kenjiro đều không thể tiếp nhận.  
“Đại tướng quân, làm phiền rồi!”, Inuyang Kenjiro cân nhắc thiệt hơn, cắn răng chắp tay với Đường Chiến: “Chúng tôi sẽ rút lui!”  
Inuyang Kenjiro vung tay, ra lệnh cho các cao thủ hàng đầu dưới trướng ông ta đều lui về.  
Rút khỏi sân bay thật xa.  
Một trong những tên cầm đầu không cam lòng nói: “Ông Inuyang, chẳng lẽ cứ cho qua như thế sao?”  
“Không thế thì còn thế nào được nữa?”, Inuyang Kenjiro không vui trợn mắt nhìn hắn: “Ông ta là đại tướng quân Đường Chiến đấy, ai dám chọc tức ông ta chứ?”  
Lúc này Inuyang Kenjiro bực tức hơn ai hết.  
Vì để tóm được Lâm Nhã Hiên, ông ta đã hao tâm tổn sức, còn đánh động tới cả Điện Ma Vương.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.