Chương trước
Chương sau

Tin tức này quả thực khiến cho Mục Thịnh Uy bất ngờ.
Từ cá tính mà Mục Hàn thể hiện ra trong khoảng thời gian trước đây, Mục Thịnh Uy không hề cho rằng Mục Hàn sẽ là loại người như vậy.
“Sảng Nhi, con chắc chứ?”, Mục Thịnh Uy không tin lắm.
“Chắc chắn luôn đó bố”, Mục Sảng hào hứng nói: “Thực tế trước mắt đã chứng minh không chỉ không thấy bóng dáng Mục Hàn đâu mà ngay cả điện thoại cũng mất liên lạc rồi”.
“Ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không cần nữa!”
“Trước mắt nhà họ Lâm ở Sở Dương đang tìm cậu ta khắp nơi”.
“Ồ? Có cả chuyện này sao?”, Mục Thịnh Uy ra hiệu cho Mục Sảng gọi điện cho Mục Hàn.
Giống như những gì Mục Sảng nói, không thể liên lạc được với số điện thoại của Mục Hàn.
“Đúng là chạy trốn rồi!”, lúc này Mục Thịnh Uy mới tin chắc rằng Mục Hàn quả thực đã tháo chạy: “Khi đó bố cũng chỉ nói như thế, dù cho Mục Hàn thất bại trong vụ cá cược khiêu chiến một năm, với địa vị của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta thì sao có thể để ý tới chuyện sống chết của một kẻ sâu bọ như nó chứ?”
“Thực sự không ngờ nó lại bị doạ sợ, rồi tìm đường chạy trước!”
“Đúng thế”, Mục Sảng cũng gật đầu nói: “Con còn cho rằng tên này ghê gớm ra sao, nhìn thái độ hống hách thường ngày của cậu ta, không ngờ cũng chỉ là một thằng nhát cáy”.
“Còn to mồm nói muốn đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, mưu toan làm người nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, chỉ với lá gan bé tí đó, bố thấy rõ ràng nó chỉ đang hy vọng hão huyền!”
“Không phải bố chê bai nó, mà là nó không xứng để mang họ Mục!”
Lúc này, Mục Thịnh Uy cũng nhớ đến những lời mà Sở Vân Lệ từng nói với ông ta.
Đột nhiên ông ta bật cười lạnh lùng không thôi: “Sở Vân Lệ, bà đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đứa con trai mà bà luôn tự hào, cuối cùng khi vụ cá cược một năm sắp tới thì lại chịu không nổi mà chạy trốn. Chỉ có thế thôi mà còn muốn quay lại nhà họ Mục ở thủ đô hay sao?”
“Mục Thịnh Uy tôi không có đứa con trai nào chẳng có chút bản lĩnh như nó!”
“Bố, nếu như vụ cá cược một năm tới hạn mà Mục Hàn vẫn chưa xuất hiện thì không phải quá vô vị hay sao?”, lúc này, Mục Sảng nói.
“Quả thực là như thế”, Mục Thịnh Uy bật cười, nói: “Sảng Nhi, con đi điều tra xem rốt cuộc tên Mục Hàn này đã chạy tới chỗ nào rồi?”
“Bố thật sự muốn xem thử nó có thể trốn tới đâu?”
“Dù có là chân trời góc bể cũng phải lôi cổ được nó ra, vụ cá cược một năm quan trọng như vậy thì sao có thể thiếu Mục Hàn được chứ?”
Mục Thịnh Uy tự cho rằng nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một Hoa Hạ.
Nắm giữ trong tay nguồn tài nguyên bất tận.
Muốn điều tra ra nơi Mục Hàn đến chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.
Thế nhưng, điều khiến cho Mục Thịnh Uy bất ngờ là Mục Sảng điều tra mấy ngày trời cũng không có bất cứ đầu mối nào.
Thậm chí ngay cả chút manh mối nhỏ bé cũng không có.
“Thật đúng là kỳ lạ!”, Mục Sảng nói với vẻ hoài nghi: “Cái tên Mục Hàn này sao lại giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy, dù có sử dụng tài nguyên của nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không tra ra nổi!”
“Còn có chuyện này sao?”, Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, nói: “Tên Mục Hàn này rất thông minh, liệu có phải nó biết chúng ta sẽ đi điều tra nó nên đã tính toán kỹ lưỡng từ lâu, trốn ở một nơi không một ai có thể nghĩ đến?”
Mục Sảng lẩm bẩm: “Cũng có khả năng này”.
“Ha ha ha!”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ mặt đắc ý: “Sở Vân Lệ ơi là Sở Vân Lệ, con trai của bà chạy mất dạng luôn rồi!”
Trước đây, lúc Mục Thịnh Uy bắt Sở Vân Lệ về.
Sở Vân Lệ sỉ nhục Mục Thịnh Uy đủ kiểu, tâng bốc Mục Hàn, hạ thấp Mục Sảng.
Khiến cho Mục Thịnh Uy rất khó chịu.
Bây giờ Mục Hàn chạy trốn, Mục Thịnh Uy cảm thấy vô cùng hả dạ.
Thậm chí còn nghĩ đến chuyện trách mắng Sở Vân Lệ một trận ngay trước mặt bà ấy.
Bố con Mục Thịnh Uy căn bản không hề biết rằng, Mục Hàn nhận được điều lệnh cấp cao nhất do đích thân lãnh tụ tối cao chỉ thị, dù có là nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không có năng lực tra ra nổi.
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Bụng của Lâm Nhã Hiên cũng ngày một lớn hơn.
Dưới sự bảo vệ của các thế lực như chiến khu tỉnh và năm mươi vương tộc Đông Hải, thêm cả Hồng Anh Xã, những ngày vừa qua, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ sống trong sóng yên biển lặng, không hề gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không còn cố ý chèn ép nữa.
Thế nhưng điều khiến cho Lâm Nhã Hiên sốt ruột là mãi vẫn chưa có tin tức của Mục Hàn truyền về.
Mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời hạn một tháng đến chỉ trong nháy mắt.
Sau khi ăn tối, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều tụ họp trong biệt thự.
Tất cả đều vây xung quanh Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
“Nhã Hiên, thời hạn một tháng đã đến rồi, thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Mục Hàn đâu, vụ cá cược với bà, cháu thua rồi!”, bà cụ Lâm lạnh lùng nói.
“Không!”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Thời hạn một tháng vẫn chưa đến. Bây giờ mới là tám giờ tối, sau mười hai giờ đêm nay mới tới thời hạn một tháng”.
“Lâm Nhã Hiên, cô cứ cứng đầu thế để làm gì?”, Lâm Phi Yến đứng bên cạnh không vui nói: “Cô dựa vào đâu mà cho rằng Mục Hàn sẽ kịp trở về trước mười hai giờ đêm nay?”
“Dựa vào việc tôi tin tưởng chồng của mình”, Lâm Nhã Hiên tức giận nói.
“Được! Được! Được!”, Lâm Phi Yến cười khẩy, nói: “Vậy thì cứ đợi đi”.
Lúc này, Tần Nam cũng lên tiếng: “Nếu như đã đợi được một tháng rồi thì thêm mấy tiếng đồng hồ cũng có sao đâu”.
“Chi bằng chúng ta cứ đợi đến mười hai giờ đêm đi!”
“Đến khi chuông đồng hồ báo rạng sáng vang lên mà Mục Hàn vẫn chưa trở về thì Nhã Hiên cũng không còn gì để nói nữa!”
Vậy nên mọi người đều không nói thêm gì nữa.
Cùng nhau chờ thời gian qua đi.
Lâm Nhã Hiên tin rằng chắc chắn Mục Hàn sẽ trở về.
Dù gì cũng đã một tháng trôi qua, dù cho có chuyện cấp bách gì đi chăng nữa thì anh cũng nên trở về rồi.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Bên ngoài cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Vào lúc mà kim đồng hồ trên tường nhích đến hai mươi ba giờ năm mươi phút, bà cụ Lâm cuối cùng cũng không chịu nổi, đứng bật dậy tuyên bố: “Thời gian đã đến rồi, Nhã Hiên, cháu từ bỏ đi!”
Lâm Nhã Hiên lắc đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Bà nội à, vẫn còn mười phút nữa!”
“Cháu đúng là đồ ngu xuẩn!”, bà cụ Lâm bực mình hừ một tiếng, phất ống tay áo nói: “Được, bà sẽ đợi cháu thêm mười phút nữa!”
Lúc này, tại chiến trường biên giới Tây Cương.
Mục Hàn đã lãnh đạo tứ đại chiến thần hoàn thành một trận tập kích trong đêm, thành công đoạt lại cứ điểm quan trọng thứ hai đặt tại biên giới.
Cuối cùng cũng đánh đuổi được đại quân của Điện Ma Vương ra khỏi biên giới Hoa Hạ.
Thế nhưng Mục Hàn lại không dám buông lỏng, vì đề phòng Điện Ma Vương phản kích mà cả đêm đều không ngủ.
Đương nhiên anh cũng không hề biết thời hạn vụ cá cược một tháng của Lâm Nhã Hiên và bà cụ Lâm đã tới.
“Tinh!”
“Bây giờ là không giờ đúng theo giờ Hoa Hạ!”
Khi âm thanh báo giờ vang lên, Lâm Nhã Hiên cũng ngồi thụp xuống đất.
Thời gian đã tới rồi.
Thế nhưng Mục Hàn vẫn chưa xuất hiện.
Cũng có thể nói rằng, Lâm Nhã Hiên đã thua trong vụ cá cược một tháng này rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân chờ đợi nguyên một tháng trời, Mục Hàn lại cứ thế biến mất, ngay cả cách thức liên hệ cũng không có, không tra ra bất cứ thông tin gì, tất cả dấu vết đã nói lên rằng quả thực Mục Hàn đã chạy trốn.
Chuyện này khiến Lâm Nhã Hiên không thể không tin được.
“Nhã Hiên, bây giờ cháu không còn gì để nói rồi chứ?”, bà cụ Lâm lại đứng lên lần nữa.
“Bà nội, cháu…”, cơ thể Lâm Nhã Hiên run bần bật: “Cháu thừa nhận, cháu thua rồi!”
“Mục Hàn, anh ấy…thật sự không trở về nữa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.