Nếu nói vừa nãy không có ai nghe máy có thể là do Mục Hàn không để điện thoại bên cạnh, nhưng sau khi không ai nghe máy lại khóa máy ngay, chứng tỏ là có người!
Lâm Nhã Hiên thầm cảm thấy không ổn.
Lẽ nào Mục Hàn thật sự vứt bỏ vợ con để chạy trốn một mình sao?
Nhưng rõ ràng vẫn còn mấy tháng nữa mới đến kỳ hạn đánh cược một năm mà, bây giờ bỏ chạy có phải hơi vội rồi không…
“Nghe này, nghe này!”, giọng bà cụ Lâm rõ to: “Bà đã nói mà, chắc chắn Mục Hàn đã bỏ chạy rồi!”
“Không thể nào”, Lâm Nhã Hiên vẫn kiên quyết nói: “Mục Hàn sẽ không trốn chạy đâu!”
“Anh ấy đã kiên trì mấy tháng rồi, lẽ nào không đợi được thêm mấy tháng nữa sao?”
“Đó là vì thời cơ chưa đến”, bà cụ Lâm buồn bực hừ một tiếng lộ ra vẻ khinh thường: “Giờ gia chủ nhà họ Mục đã đích thân đến đây khiến cậu ta sợ hãi nên bỏ chạy trước”.
“Cháu không tin”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Cháu không tin phải không?”, bà cụ Lâm lấy điện thoại ra cũng gọi cho Mục Hàn.
Khóa máy.
Sau đó lại bảo Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng gọi cho Mục Hàn.
Đều khóa máy.
“Sao nào?”, bà cụ Lâm nói: “Không ai liên lạc được với Mục Hàn, cậu ta cố ý làm thế đấy”.
“Bà cụ Lâm, trước khi chưa rõ sự thật, bà đừng bôi nhọ con trai tôi như thế”, Sở Vân Lệ đỏ mặt tranh cãi: “Có thể điện thoại của Mục Hàn bị trộm, tên trộm thấy người nhà gọi đến sợ bị phát hiện nên tắt máy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803924/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.