Lúc này, Mục Thịnh Uy càng thêm tự tin.
Ông ta còn tự nâng mình lên ngang hàng với đại thống soái của Hoa Hạ.
Đây là cảm giác hơn người của thế gia nghìn năm, khiến Mục Thịnh Uy tỏ vẻ kiêu ngạo từ trong xương tủy.
“Vâng, thưa bố, con hiểu rồi”, Mục Sảng gật đầu nói.
“À đúng rồi”, Mục Thịnh Uy nghĩ một hồi rồi nói: “Lần này bố sẽ tới tỉnh, con cũng đi với bố đi!”
“Bố, bố muốn dẫn con đi gặp đại thống soái sao?”, Mục Sảng không khỏi kích động.
“Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy nói: “Đại thống soái không phải người mà ai cũng có thể gặp, lần này bố dẫn con đi là để con tiếp cận đại thống soái, cảm nhận phong thái của chiến thần có một không hai, với con mà nói thì việc này sẽ có tác dụng không gì sánh bằng”.
Mục Sảng luôn xem đại thống soái là thần tượng của mình.
Bất kể làm chuyện gì đều lấy đại thống soái làm gương.
Thậm chí còn bắt chước tác phong của đại thống soái ở mọi nơi.
Mục Sảng cũng nắm rất rõ tất cả những điểm chi tiết nhỏ nhặt trong phong cách chiến đấu của đại thống soái.
Tất nhiên là Mục Thịnh Uy biết điều đó.
“Mục Sảng, con luôn cố gắng theo đuổi mục tiêu là đại thống soái, nhưng đại thống soái lại có thành tựu vô song, trước giờ không ai bì được, đâu phải người mà chúng ta có thể dễ dàng đuổi kịp và vượt qua chứ?”
Lúc này Mục Thịnh Uy đưa tay vỗ vai Mục Sảng, khuyên nhủ: “Thực ra con đã làm rất tốt rồi, cả đất nước Hoa Hạ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803916/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.