Chương trước
Chương sau
      Mục Hàn cũng không ngờ, người nhà họ Mục mời anh và Lâm Nhã Hiên ăn tối lại là mấy thằng nhóc này.  
      Hơn nữa nhìn khí thế như vậy chắc hẳn mấy tên nhóc này muốn gây chuyện.  
      “Các cậu…”, Mục Hàn nhìn quanh phòng VIP cố ý ngờ vực hỏi: “Muốn bày một cái bẫy để tiếp đãi tôi sao?”  
      Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lập tức nổi da gà toàn thân.  
      Lòng bàn tay năm người không ngừng chảy mồ hôi.  
      Đúng thế, quả thật họ định bày ra một cái bẫy để sỉ vả Mục Hàn.  
      Nhưng có nằm mơ họ cũng không ngờ Mục Hàn lại chính là đại thống soái.  
      Cộng thêm chuyện lần trước ở trại huấn luyện Thần Long, đây đã là lần thứ hai, năm người Mục Phương muốn ra tay với Mục Hàn rồi.  
      Hai lần liên tiếp người họ nhắm vào đều là đại thống soái, năm người Mục Phương nghĩ mà cảm thấy sợ hãi.  
      “Không… không có!”, não bộ suy nghĩ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mục Phương lập tức phản ứng lại lắc đầu như trống bỏi nói: “Năm người bọn tôi chỉ đơn thuần muốn mời anh và vợ anh ăn tối thôi”.  
      Mục Nguyên còn chủ động bước đến kéo ghế ra.  
      Cực kỳ kính cẩn giơ tay ra mời Lâm Nhã Hiên ngồi vào ghế.  
      Hoàn toàn trái ngược với thái độ cười cợt với Lâm Nhã Hiên lúc nãy.  
      Lâm Nhã Hiên nhất thời không kịp thích ứng với thái độ này.  
      Khi gặp Mục Hàn, chẳng phải người nhà họ Mục ở thủ đô chưa từng đối xử tốt với anh sao?  
      Hơn nữa mọi người ai cũng biết cuộc đánh cược một năm của Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.  
      Là người nhà họ Mục ở thủ đô, không lý nào năm người này lại sợ Mục Hàn.  
      Trong chuyện này có bí mật gì mà người khác không biết sao?  
      Lâm Nhã Hiên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Sao các anh có vẻ hình như rất sợ Mục Hàn vậy?”  
      Người nhà họ Mục ở thủ đô sợ Mục Hàn, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?  
      Nghe Lâm Nhã Hiên hỏi vậy, mấy người Mục Phương sửng sốt.  . Đọc truyện hay tại # TR UMTRUYEN.o r g #
      Mọi người vô thức ngẩng đầu lên nhìn Mục Hàn.  
      Dường như đang hỏi ý kiến Mục Hàn.  
      “Các cậu nhìn tôi làm gì?”, Mục Hàn bực mình nói: “Cũng không phải tôi hỏi các cậu mà!”  
      Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lại đồng loạt cúi đầu xuống.  
      “Sợ Mục Hàn đến mức độ này luôn à?”, Lâm Nhã Hiên càng thêm hiếu kì.  
      Lúc này bọn họ cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên để hối lỗi vậy.  
      “Là thế này thưa cô Lâm!”, cuối cùng vẫn là Mục Phương lên tiếng: “Sở dĩ chúng tôi sợ anh Mục là vì vẻ ngoài của anh Mục”.  
      “Vì vẻ ngoài của anh Mục rất giống với gia chủ nhà chúng tôi, đến nỗi khi nhìn thấy anh Mục mà cứ ngỡ là đang gặp gia chủ nên…”  
      Xem như Mục Phương cũng thông minh, không hề tiết lộ thân phận thật của Mục Hàn.  
      Hơn nữa còn bịa ra một lý do vô cùng thuyết phục.  
      Mục Hàn là con riêng của Mục Thịnh Uy.  
      Nên Mục Hàn giống với Mục Thịnh Uy cũng là điều đương nhiên.  
      Nghe Mục Phương nói thế, Lâm Nhã Hiên mới tỏ vẻ đã hiểu gật đầu nói: “Hóa ra là thế!”  
      “À phải rồi, gia chủ của các anh rất hung ác sao? Các anh sợ ông ta đến vậy à?”  
      Năm người Mục Phương liếc mắt nhìn nhau.  
      Làm sao đáp lời lại đây?  
      “À các anh mời bọn tôi ăn tối không chỉ là để ăn bình thường thôi đúng không?”, không để Mục Phương trả lời, Lâm Nhã Hiên lại hỏi: “Nói đi, các anh muốn làm gì?”  
      Lâm Nhã Hiên không hề ngốc.  
      Vừa bước vào cửa, Lâm Nhã Hiên đã cảm nhận được năm người này không hề có ý tốt lành gì.  
      Nếu không thì sao tự dưng lại mời cô và Mục Hàn ăn tối chứ?  
      “Chuyện này…”, nghĩ đến mục đích thật của mình, đám người Mục Phương càng thêm ngượng nghịu.  
      “Vợ à, người ta chỉ đơn thuần muốn mời chúng ta ăn tối thôi”, Mục Hàn lại khẽ cười giải vây cho đám người Mục Phương: “Các cậu nói có phải không?”  
      “Phải, phải”, Mục Phương nghe nói vội vã gật đầu nói: “Chúng tôi chỉ muốn mời hai người ăn tối thôi”.  
      “Được rồi!”, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào các món ăn trên bàn, cười nói: “Ha ha, không hổ là người nhà họ Mục ở thủ đô, không hề qua loa lấy lệ về vấn đề ăn uống”.  
      “Tôi cũng đói rồi, ăn thôi!”  
      Cả một bàn đồ ăn đều là những món đắt tiền của nhà hàng Quý Tân.  
      Toàn là những món có số lượng giới hạn trong ngày.  
      Có tiền cũng không thể mua được.  
      Nhưng năm người Mục Phương lại gọi hết những món này lên.  
      Có thể thấy thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô thật sự cắm rễ rất sâu vào tất cả các ngành nghề.  
      Mục Hàn cầm đũa lên, hài lòng gắp thức ăn.  
      Còn gắp cho Lâm Nhã Hiên một bát lớn.  
      Mà năm người Mục Phương lại không có tâm trạng tốt đến thế.  
      Bọn họ ai cũng lo lắng không thôi, cứ như rơi vào hang hổ, còn chẳng dám thở mạnh.  
      Suốt bữa ăn, cả một bàn thức ăn đều do Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên xử lý hết.  
      Thậm chí năm người Mục Phương đều không dám động đũa.  
      Mục Phương nghĩ có nên mời Mục Hàn ly rượu để đền tội hay không.  
      Nhưng sau khi thầm cân nhắc giữa lợi và hại, Mục Phương vẫn đè nén xúc động này.  
      Mời đại thống soái uống rượu ư?  
      Năm người họ vẫn chưa có tư cách này.  
      “Phù phù! Tôi no rồi!”, Mục Hàn ăn uống no nê xong còn cầm cây tăm xỉa răng, lười biếng nói: “Bữa ăn này tốn không ít tiền của các cậu nhỉ?”  
      Mục Hàn biết chỉ riêng mấy món này thôi đã có giá mấy trăm nghìn tệ.  
      Với người bình thường, một bữa ăn mấy chục nghìn tệ đã là xa xỉ lắm rồi.  
      Nhưng với Mục Hàn, đây chẳng qua chỉ là mấy đồng tiền lẻ thôi.  
      Thậm chí cũng không phải là số tiền gì quá lớn với mấy người Mục Phương.  
      “Không bao nhiêu cả”, đám người Mục Phương vội nói.  
      “Ừ!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nếu đã ăn xong rồi thì chúng tôi đi đây!”  
      Dứt lời, Mục Hàn đứng dậy đỡ Lâm Nhã Hiên rời đi.  
      Năm người Mục Phương đồng loạt đứng dậy: “Anh Mục, chúng tôi tiễn anh!”  
      “Ngồi hết xuống đi”, Mục Hàn xua tay cười nói: “Tôi thấy các cậu cũng chưa ăn no mà!”  
      “Vâng, thưa anh Mục!”, mấy người Mục Phương kính cẩn ngồi xuống.  
      Mãi đến khi rời khỏi nhà hàng Quý Tân với Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên vẫn còn rất ngờ vực.  
      Chắc chắn mục đích của năm người này không đơn giản là mời ăn tối như thế.  
      Sao có thể vì Mục Hàn giống Mục Thịnh Uy mà cho qua như vậy được?  
      “Vợ à, em đừng đoán này đoán kia nữa”, nhìn ra ngờ vực của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn khẽ cười nói: “Năm người này chỉ đơn thuần mời chúng ta ăn tối thôi”.  
      “Anh biết em nghĩ người nhà họ Mục ở thủ đô không bỏ qua cho anh dễ dàng như thế, nhưng em có từng nghĩ không phải tất cả người nhà họ Mục ở thủ đô đều muốn nhằm vào anh không? Sẽ luôn có vài người lý trí chứ?”  
      Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy Mục Hàn nói cũng đúng.  
      Dù sao Mục Hàn từng sống mấy năm ở nhà họ Mục ở thủ đô, sẽ có vài người đồng tình với Mục Hàn, sẽ không đối xử với anh như Mục Thịnh Uy và Mục Sảng.  
      Ở một diễn biến khác.  
      Nhà hàng Quý Tân.  
      Phòng VIP 888.  
      
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.