Lúc Sở Nhậm Hành vẫn còn ngơ ngác, Sở Quy Thiên lại nhìn Mục Hàn, cười nhẹ nhàng và nói: “Chàng trai, tôi không biết làm sao cậu có thể khiến cho hàng trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã quy phục mình, nhưng thật sự trên người cậu có một nửa huyết thống nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Vậy nên?”, Mục Hàn cười nói: “Cụ muốn nói với tôi điều gì?”
“Có điều, tục ngữ đã có câu, thêm một người bạn thêm một con đường”.
“Tôi cho rằng gia tộc Sở Thị hoàn toàn có thể kề vai sát cánh với cậu, tạo thành một liên kết vững mạnh, như vậy thì cậu sẽ có thêm sự trợ giúp mạnh mẽ từ gia tộc Sở Thị, mà gia tộc Sở Thị chúng ta cũng có thể để cho một người cháu ngoại như cậu nhận tổ quy tông rồi, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, còn gì vui hơn chứ?”
Cụ tổ đang định lôi kéo Mục Hàn đây mà.
Sở Nhậm Hành cảm thấy nể phục tầm nhìn xa trông rộng của cụ tổ.
Cụ ta vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy đề nghị của cụ tổ rất không tồi”.
“Vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy, nói: “Bây giờ ông nhìn thấy thực lực của tôi rồi lại nghĩ cách để nịnh bợ tôi, ban đầu lúc tôi bị mấy người chửi là đồ vô dụng ăn bám, tại sao mấy người lại không có tâm ý như bây giờ nhỉ?”
“Nói cho cùng thì là mấy người sống rất thực dụng”.
Mục Hàn nói ra những lời này, Sở Nhậm Hành không có cách nào phản bác.
“Đúng! Dù cho nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803731/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.