"Ôi! Còn thật sự tưởng mình giỏi lắm rồi sao!", nhìn thấy bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” của Mục Hàn, người phụ nữ đó lại cố ý muốn dạy cho Mục Hàn một bài học: “Còn cần kiểm chứng thật giả nữa sao? Không nhìn thấy người ta đang bận à? Không rảnh để ý đến cậu đâu!”
Dứt lời, người phụ nữ liếc nhìn đám tài xế và thư ký khác trong hàng một lần nữa, rồi ra lệnh: “Anh, anh và anh, đuổi tên hôi hám này cút sang một bên cho tôi! Lái con Emgrand rách nát mà còn tự cho mình là nhân vật lớn!"
Thấy đám tài xế, thư ký đều không nhúc nhích, người phụ nữ tỏ thái độ vênh váo, hống hách nói: "Sao hả? Các người không muốn con của ông chủ được đi học đàng hoàng à? Tôi nói cho các người biết, chồng tôi là phó chủ tịch Hội đồng quản trị nhà trường, chỉ cần một câu nói của tôi thì con của ông chủ nhà các người đừng hòng được học yên ổn ở trường. Đến lúc đó, ông chủ các người trách tội thì..."
Nghe người phụ nữ đó nói vậy, trán đám tài xế, thư ký bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Những đứa trẻ mà họ đưa đến đây đều là con cưng của ông chủ, nếu xảy ra chuyện gì ở trường thì công việc tài xế hay thư ký này của họ coi như chấm dứt.
"Thằng ranh thối tha kia, mau cút đi”.
"Đúng vậy! Nhìn bộ dạng nhà quê của cậu đúng là chướng mắt!”
"Bây giờ cậu tự đi còn giữ lại được chút thể diện. Nếu lát nữa bảo vệ đến thì không dễ nói chuyện nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803284/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.