Không bao lâu, Mục Hàn tháo tạp dề ra và đi theo Lâm Nhã Hiên vào phòng.
"Ngồi..."
Lâm Nhã Hiên hơi mất tự nhiên nói, kết hôn ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô để Mục Hàn vào phòng ngủ của mình.
"Sao vậy?"
Mục Hàn ngờ vực hỏi.
"Chuyện ban nãy... xin lỗi!"
"Tôi không nên chưa hỏi rõ mọi chuyện đã nghi ngờ anh, còn lớn tiếng... mắng chửi anh nữa..."
Lâm Nhã Hiên cúi thấp đầu, áy náy nói.
"À, không sao, anh không yếu đuối như vậy!"
Mục Hàn vừa cười vừa nói, cưng chiều nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Nhã Hiên.
"Anh, có thể nói cho tôi biết, tại sao Hội trưởng Trần lại đột nhiên tới nhà xin lỗi? Còn quỳ dưới đất chịu lăng nhục vậy không?"
Lâm Nhã Hiên cắn môi đỏ mọng, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng.
"Được... nhưng không phải là bây giờ, sẽ có một ngày, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết!"
"Còn về Trần Kiếm Văn, đó là vì có một nhân vật lớn xuất hiện, ông ta không thể không cúi đầu! Được rồi, anh nên đi nấu cơm thôi, không thì mẹ về lại nổi cáu!"
Mục Hàn nói xong liền ra khỏi phòng.
"Nhân vật lớn kia... là anh chàng đại gia siêu giàu à? Anh... thật sự là tay sai của anh ta ư? Vậy tôi thì sao? Rốt cuộc anh có cảm giác gì với tôi?"
Sắc mặt Lâm Nhã Hiên tràn đầy vẻ phức tạp.
Thậm chí cô còn hoài nghi, lúc đó Mục Hàn ở rể có phải là do anh chàng đại gia siêu giàu kia sắp xếp?
"Thôi kệ đi, không nghĩ nữa!"
Lâm Nhã Hiên khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803238/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.