"Vâng!" 
Mộ Dung Phong thấy Mục Hàn nổi giận, sợ tới mức tè ra quần, không dám chậm trễ, lao thẳng tới khách sạn Lệ Tinh tự mình chỉ huy! 
"Có người chủ động muốn chết, Mục Hàn tôi tiễn các người một đoạn vậy!" 
Leng keng! 
Mục Hàn trong cơn giận dữ bóp nát cái bát trong tay thành từng mảnh nhỏ! 
"Ai da! Loại phế vật như mày muốn chết sao? Mày có oán hận tao thì nói thẳng ra! Đập vỡ bát làm gì? Đồ hèn nhát! Phế vật! Tốn cơm. . “. 
Tần Lệ vừa nghe thấy tiếng vỡ vụn thì chạy nhanh xuống bếp, thấy cảnh trước mắt, không hỏi nhiều, tay chống eo chửi mắng Mục Hàn. 
"Im miệng!" 
Mục Hàn chậm rãi quay đầu lại, gằn từng chữ một. 
Nháy mắt, Tần Lệ cảm thấy cả người lạnh thấu xương, nhất là khi thấy ánh mắt vô cũng lạnh lẽo của Mục Hàn, cứ như ác ma ở chỗ sâu nhất trong địa ngục đang bò ra! 
Ừng ực! 
Tần Lệ sợ hãi nuốt nước bọt, không dám nói một câu nào. 
Ngay sau đó. 
Mục Hàn chậm rãi thu lại ánh mắt, đi nhanh ra ngoài cửa! 
"A! Phế vật! Mày cũng dám quát tao! Tao không để yên cho mày đâu!" 
Cho đến khi Mục Hàn đi rất xa, từ trong sợ hãi Tần Lệ mới trở lại bình thường, thầm nghĩ sao bản thân lại bị tên phế vật kia dọa tới mức vậy, ngay lập tức trong lòng vừa bực vừa hận! 
. . . 
"Lâm Long, hôm nay chúng ta sẽ gặp khách hàng lớn đúng không? Dự án về lĩnh vực nào? Tôi chưa chuẩn bị gì cả!" 
Trong đại sảnh chính của khách sạn, Lâm Nhã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803221/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.