“Mẹ!”
Lâm Nhã Hiên tức giận giậm chân, cô biết căn phòng cho người giúp việc đó chỉ khoảng năm mét vuông, đặt một cái giường vào là gần như không còn chỗ nào trống!
Bảo Mục Hàn ở thế nào được?
“Có chỗ cho nó ở là tốt lắm rồi! Mẹ còn định nuôi chó ở phòng đó đấy!”
“Thật không biết cậu ta ngốc thật hay giả ngốc nữa, lẽ nào không biết căn nhà này là do một đại gia siêu giàu thích Nhã Hiên nhà mình nên mới tặng nó sao? Thế mà còn dám mặt dày vào ở?”
Tần Lệ chán ghét trừng mắt liếc xéo Mục Hàn, bà ta luôn cho rằng anh sẽ chặn luôn đường tiền tài của mình!
“Con ở đâu cũng được. Ngược lại là mẹ đấy, nếu tên nhà giàu đó đến mà phát hiện mẹ chiếm phòng chính của Lâm Nhã Hiên thì mẹ đoán xem anh ta sẽ nghĩ thế nào?”
Mục Hàn khoanh tay cười nhạo hỏi.
“Mày!”
Tần Lệ vốn muốn phản bác nhưng sau đó nghĩ kỹ lại thì thấy Mục Hàn nói cũng có lý. Lẽ nào người nhà siêu giàu đó đến cũng để cậu ta ở phòng khách sao?
“Nhã Hiên, hay là con ở phòng chính đi”.
Tần Lệ phân vân một hồi, tiếc nuối nói.
“Vâng!”
Lâm Nhã Hiên ở đâu cũng được nhưng cô lại cảm thấy hơi khó chịu sau khi nghe câu nói đó của Mục Hàn. Lẽ nào anh không có ý kiến gì với việc tên đại gia siêu giàu đó vào nhà à?
Nhưng lúc này.
Trong căn biệt thự tầng một Vân Đỉnh.
“Bà à! Đây là khu biệt thự Vân Đỉnh! Đẹp thật, cảm giác như đang ở chốn bồng lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803200/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.