Công chứng tài sản?
Trong lòng Lâm Nhã Hiên vô cùng hụt hẫng, mấy năm nay Mục Hàn chịu đựng nhẫn nhục, bây giờ lại bị đề phòng như kẻ trộm.
"Mẹ! Mẹ không nên được voi đòi tiên như thế chứ!"
Lam Nhã Hiên cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã.
"Gì mà được voi đòi tiên chứ? Con gái à, con bị nó làm cho ngu muội rồi! Nó ở nhà họ Lâm ăn uống miễn phí ba năm nay, có kiếm được đồng nào không? Có từng nuôi cái nhà này chưa? Ngay cả tên ăn mày ngoài đường cũng hơn hẳn nó, ít ra họ còn tự làm tự ăn!"
"Hơn nữa, bây giờ con đã là người nối nghiệp của tập đoàn Lâm Thị, bản thân và gia đình cũng có vài tỷ! Không công chứng thì cẩn thận sau này nó sẽ phá sạch tiền của con!"
Tần Lệ nghiến răng nghiến lợi mắng.
Sau khi nghe vậy, ngay cả chủ tịch Lưu và luật sư Trương đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt khinh thường.
"Chứng nhận công chứng này, dù thế nào đi nữa con cũng tuyệt đối không ký đâu!"
Lâm Nhã Hiên vòng tay trước ngực, giọng điệu cương quyết cự tuyệt.
"Chứng nhận công chứng? Tôi chưa bao giờ thấy thứ này, có thể cho tôi xem một lát được không?"
Mục Hàn vẫn luôn im lặng bỗng dưng lại hỏi luật sư Trương.
"Được”.
Luật sư Trương nhanh chóng lấy một tập công văn từ trong cặp đưa cho anh.
Mục Hàn nhìn qua loa vài cái, ngay sau đó, cầm bút trên bàn lên.
Roẹt roẹt roẹt!
Nhanh chóng ký tên của mình vào.
Cho đến khi Lâm Nhã Hiên phát hiện, thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803197/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.