Một loạt cảm xúc ngột ngạt như đã đạt đến đỉnh điểm, Phó Di Nhã cuối cùng vẫn không nhịn được tiếng khóc lớn, giống như mất đi một món đồ chơi hồi nhỏ mình vô cùng yêu thích: "Hướng Không, anh còn thích em, đúng không? Em sai rồi, em thực sự sai rồi, em cái gì cũng không cần, chúng ta bắt đầu lại được không? Có được không?"
Cô ấy là hy vọng, là dũng khí, là mặt trời của vô số con người ngoài kia, nhưng nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết bây giờ, cảm giác giống như vừa trải qua tất thảy bi thương của cuộc đời.
"Di Nhã," ở đầu dây bên kia, âm thanh của Quý Hướng không uể oải mà bất đắc dĩ, "Tất cả đã qua rồi."
Tay Khâu Anh run bần bật đánh rơi điện thoại, thoáng nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ trong lồng ngực, cô cắn môi dưới thật chặt, nước mắt đột nhiên không phòng bị rơi xuống, lục phủ ngũ tạng đều truyền đến một cảm giác đau đớn tột cùng.
Rất lâu sau, Khâu Anh mới run rẩy nhặt điện thoại lên, phát hiện cuộc gọi đã kết thúc từ lúc nào. Cô nhìn màn hình đen kịt, không dám gọi lại, cũng không dám tưởng tượng, sau đó xảy ra chuyện gì, là gương vỡ lại lành sau nhiều năm, hay là từ đầu đến cuối chưa từng biệt ly.....
Cô chầm chậm ngồi xuống đất, cuộn tròn lại, đem đầu vùi vào khủy tay, cảm giác nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má. Cô không biết, có nên tiếp tục ở trong trạng thái yên lặng này chờ đợi, chờ anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-canh-luyen-nhan-cung-em-di-den-tan-cung-the-gioi/2182720/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.