Chương trước
Chương sau
Thi đấu kết thúc, Kiều Hinh cùng các bình luận viên khác trở lại hậu đài.Thấy cô ta không hề có vẻ gì xấu hổ, Khâu Anh cảm thấy cực buồn nôn, chào hỏi xong liền lập tức quay đi chỗ khác.
"Sao thế? Hai người cãi nhau à?" Một bình luận viên tò mò hỏi.
Kiều Hinh nhún nhún vai: "Không biết, tối hôm qua cô ta nửa đêm mới về, phát ra tiếng động lớn quá, tôi không ngủ được, liền nhắc nhở một hồi, chắc cô ta vì thế mà mất hứng gì đó rồi?"
Hai huyệt thái dương thình thịch nhảy lên: "Tôi nào có phát ra tiếng động lớn, ngay cả đèn tôi cũng không mở...."
Lời cô nói còn chưa xong, có người đã một chiêu xông thẳng vào đánh gãy: "Aiya, đều là đồng nghiệp, thông cảm lẫn nhau mà."
Khâu Anh vừa tức vừa vội, viền mắt đỏ chót, trở về khách sạn, cầm đồ lao thẳng lên sân thượng.
Mất đi cuốn sổ đó giống như mất đi sức lực đứng trên đài bình luận vậy, cô lo lắng ủ rũ, xem tư liệu bao nhiêu cũng nhớ không nổi, cuối cùng nằm lăn trên bàn, đem mặt vùi vào khủy tay.
Cảm giác có một ngón tay dài nhỏ từ từ mơn mớn trên tóc mình, bản thân như được truyền tới một luồng cảm xúc an ủi, Khâu Anh ngẩng mặt lên, lập tức thấy khuôn mặt của Quý Hướng Không.
"Sao rồi?"
Nghe xong câu chuyện của cô, Quý Hướng Không không đồng tình cười nói "Bình luận khó ở chỗ giải thích có lý, chứ không phải học thuộc, nội dung trong cuốn sổ nên sớm ở trong đầu cô rồi."
Anh nói tiếp: "Một lúc mười người chiến đấu, thường thường khán giả còn chưa kịp phản ứng gì thì trận đấu đã kết thúc rồi, mà một bình luận viên thì cần phải trong thời gian cực ngán miêu tả tỉ mỉ trình tự skill của cả hai bên, thao tác và kết quả chiến đấu. Điều này cần phải tích lũy thật vững qua từng hoàn cảnh khác nhau, đối với skill của anh hùng, trang bị sao cho hiệu quả, lại còn thêm mổ cẻ tìm hiểu sâu mỗi tuyển thủ, chỉ dựa vào một cuốn số ghi chép, căn bản không học được."
Khâu Anh kinh ngạc nhìn anh, một lòng nôn nóng bất an từ từ được lời nói của anh phảng phất vuốt ve.
"Tôi có xem qua video cô bình luận, phân tích trận đấu rất đúng chỗ, cô phải tin tưởng chính mình."
Khâu Anh dùng sức gật đầu, khoảnh khắc này, mọi bộ dạng và ngôn ngữ của Quý Hướng Không đều như có ma lực, làm người khác có thể tùy ý tin tưởng, tùy ý dựa vào.
Anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền đem tất cả đấu pháp đặc sắc vân vân mây mây của các chiến đội tổng kết lại một lần, cuối cùng, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà nhẹ lên mặt Khâu Anh: "Cô có lạnh không? Mặt đều đỏ cả rồi."
"Lạnh a." Khâu Anh cả người thả lỏng ra, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói, "Vậy anh đem áo khoác cho tôi chứ?"
"Cô chắc chứ?" Quý Hướng Không làm dáng muốn kéo khóe áo khoác thể thao xuống, "Bên trong tôi không mặc gì đâu."
Khâu Anh thẹn thùng, hốt hoảng giữ tay anh lại, bàn tay vừa đưa lên ngực liền bị anh một hồi thủ đoạn nắm lấy. Quý Hướng Không cúi đầu nhìn cô: "Sao cô không về phòng?"
Miệng đỏ của Khâu Anh cong lên: "Không muốn về, có Kiều Hinh trong đó."
"Thế sang phòng tôi ngủ một chút? Tôi thấy cô đang rất mệt mỏi."
"....."
"Nghĩa là....." Thấy Khâu Anh lắc đầu liên tục, Quý Hướng Không không nhịn được tốc độ nói chậm lại, chế nhạo nào, "Cô muốn tôi ngủ cùng cô?"
Khâu Anh nghe vậy liền thu tay lại, thẹn quá hóa giận giơ tay đánh vào bờ vai của anh: "Mau đi cùng đồng đội của anh đi, bị người ta phát hiện, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!"
Cú đấm của cô mềm mại vô lực, như gãi ngứa cho anh. Quý Hướng Không khóe miệng bình thản, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ họ đều ở phòng huyến luyện, chú ý một chút là không sao."
Khâu Anh không hiểu: "Vậy tại sao anh lại ở đây?"
Quý Hướng Không cụp mắt, tiếng cười trầm thấp phát ra nơi yết hầu: "Không phải là muốn nhìn thấy cô sao?"
Tóc mái trên trán anh có chút dài, ánh mắt hoa đào không cười nhưng chứa đầy ẩn tình, làm người ta không cẩn thận liền sa vào biển ôn nhu trong đáy mắt ấy, giữa răng và môi sinh ra một loại mùi vị rất ngọt, giống như mật ong sóng sánh mà đậm đà.
Tại sao mỗi lần gặp phải khủng hoảng, anh ấy luôn xuất hiện bên cạnh mình nhỉ.....
Những chờ mong chôn sâu trong đáy lòng mơ hồ có xu thế vươn lên, Khâu Anh không dám tiếp tục nghĩ ngợi. Mỗi lần nhìn động tác của anh thân mật, cô cũng đều tự nói với mình không nên tưởng thật, có thể anh chỉ nói đùa, có thể anh chỉ là theo thói quen ôn nhu của mình mà tùy tiện hành xử....
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết được anh nói câu nào là thật, câu nào là giả.
Sau khi Quý Hướng Không rời đi, Khâu Anh tiếp tục chuẩn bị tư liệu bình luận cho ngày mai, cô vô tình nằm trên ghế sopha ngoài hiên hỗn loạn mà ngủ thiếp đi, ý thức rời khỏi thân thể, chân tay càng ngày càng lạnh, như đang không ngừng rơi vào đáy hồ.
Đột nhiên như được trôi dạt vào bờ, toàn thân được ánh mặt trời sưởi ấm, Khâu Anh thoải mái kêu lên một tiếng, nỗ lực hướng về ngọn nguồn của tia ấm áp ấy mà tới gần, đầu cô đầy những xúc cảm tốt đẹp mà đụng phải một loại vải, cô trượt qua truoqtj lại, nước hoa mùi gỗ liên tục lan tràn trên chóp mũi.
Bên tai truyền đến quy luật của thanh âm, đùng đùng đùng.
Chưa bao giờ có cảm giác chân thực an lòng nằm yên lặng không một tiếng động trong lòng ai đó đi khắp như vậy, Khâu Anh sợ cái cảm giác sẽ mất đi, liền dùng tay cố gắng nắm cái gì đó.
Trong lúc hoảng hốt, có người cẩn thận từng chút vuốt tóc mái cô sang hai bên, sau đó, phảng phất một cọng lông vũ nóng rực, nhẹ nhàng mơn trên trán cô.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Anh tỉnh giấc trong phòng mình, giường bên kia không có ai, đồ vật vẫn là kiểu trang trí trước đó, Kiều Hinh hình như không về phòng đêm qua. Khâu Anh trên người còn mặt quần áo bình thường, không thay áo ngủ, trong đầu không hề có ký ức về chuyện ngủ nghê.
Là ai đưa cô về?
Trái tim như bị ai xiết chặt, biết cô ở chỗ đó, chỉ có một người......
Lúc cô cùng Lục Y Y ăn sáng, trực giác nhạy cảm từ trước đến giờ của một người phóng viên bát quái lại hề hề cười với cô.
"Tối hôm qua tôi cùng một tiền bối đi mua đồ ăn khuya, lúc trở lại định đưa cậu một phần, lúc vào thang máy lại gặp phải Bùi Hy." Lục Y Y che miệng lại, "Tầng tám chỉ có mấy nữ bình luận viên ở, hắn không phải là từ phòng cậu đi ra đấy chứ?"
Khâu Anh giật mình: "Làm sao thế được chứ?"
Lục Y Y như tìm được một khối liều mạng hỏi tới cùng, vẻ mặt càng thêm khảng định: "Tôi nhớ ra rồi, Bùi Hy còn có lần xa xa mà đi theo sau cậu, nếu không phải scandal của hắn với Kiều Hinh, tôi đều hoài nghi hắn yêu thầm cậu....."
"Cậu....cậu....cậu đừng nói bậy."
"Cậu xinh đẹp như vậy, Bùi Hy cũng liêu xiêu, không phải là không thể nha." Lục Y Y vuốt cằm, "Nói không nhầm, Kiều Hinh chính là cái cớ để thu hút sự chú ý của cậu..."
Các đó không xa, chiến đội Legend trùng hợp cũng đang ngồi ăn, Khâu Anh theo bản năng nhìn sang, Bùi Hy lúc này cũng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, toàn thân Khâu Anh kinh hoàng run lên.
Không đâu, không đâu, chắc chắn không phải hắn ta!
Mấy ngày sau, kĩ năng bình luận của Khâu Anh trên khán đài phát huy càng ngày càng kinh sợ.
Mỗi cuộc tranh tài Iconquer bước đầu tiên là phân đoạn BP, tức là BanandPick, cấm và chọn tướng ra trận. Tuyển thủ hai bên trong hơn một trăm anh hùng tại phần BP này sẽ chọn ra 5 tướng hoàn thành đội, đồng thời nhắm vào chiến thuật của đối phương và lựa chọn đội hình, Bởi thắng bại của trận đấu nằm ở phần so sánh BP, rất nhiều khán giả có thể nhìn ra "Tuyển người hoàn mỹ một nửa", "Bắt đầu trở mình trên con đường bình luận."
Mở màn BP là trọng điểm của trận đấu, là đề tài quan trọng nhất của đài phân tích, một tay Quý Hướng Không chỉ bảo, Khâu Anh lớn mật dự đoán đội hình thi đấu, kết quả chính xác 100%, khiến toàn hiện trường khiếp sợ.
Trái lại là Kiều Hinh, đem chuyện trong cuộc thi không ngừng đẩy mạnh, cô rất nhanh đã nói ra toàn bộ biện pháp, ngoài trừ học lại những chuyện cũ mèm của người khác hoàn toàn không có đổi mới. Lục Y Y nhân cơ hội này làm bài phỏng vấn riêng Khâu Anh, dư luận trong chốc lát liền thay đổi chiều gió -
"Khắc khổ làm bài tập không tác dụng, phân tích được thế cuộc mới là một bình luận viên có thực lực."
Càng ngày càng nhiều người bất mãn với thái độ bình hoa di động của Kiều Hinh trên đài bình luận.
Một tuần sau, Iconquer chính thức nghênh đón trận chung kết, Legend đối đầu VPG!
Ngoại trừ đại minh tinh bình luận bên ngoài, đài phân tích còn mời siêu sao bóng rổ Lâm Hào, thiên vương giới ca hát Chu Thành, còn chỗ ngồi của bình luận viên, khán giả kích động nhận ra cựu đội trưởng Legend, tuyển thủ Iconquer số một Trung Quốc - Cố Phóng!
Tiếng nhạc rộng lớn vang lên, trên màn hình lớn phát video game Iconquer, khi thì sấm vang chớp giật, khi thì dung nham nổ tung, khi thì Đào Quang Kiếm Ảnh, những anh hùng dũng mãnh tấn công đài thủy tinh, khí thế vạn dặm như hổ, cuối cùng leo lên thượng lộ của đối phương, đem kiến trúc thủy tinh hùng vĩ phá tan, hát lên khúc Khải hoàn thắng lời!
Danh ngôn của Caesar Đại Đế thời khắc này hùng hổ vang vọng: "Icome, Isee - "
Toàn bộ khán giả ở hiện trường cũng cao giọng hô: "Iconquer!"
Icome, Isee, Iconquer!
Ta đến, Ta chứng kiến, Ta chinh phục!
Khâu Anh cùng Lục Y Y cùng nhau ngồi ở khu MVP, bên cạnh còn có một tiểu phóng viên esports - Tiểu Tịch, là fan cuồng của Bùi Hy. Ba nữ tử cầm tay nhau, hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Vòng chung kết giải đấu mùa thu, ván đầu tiên, chính thức bắt đầu!
"Chiến thuật này của Quý Hướng Không là cố tình trúng tên hả!" Lục Y Y cười kinh ngạc thốt lên.
Vừa rồi, Quý Hướng Không bị Hoắc Nghiêu đi rừng đánh cuối bắn trúng một mũi tên, rơi vào trạng thái ngất, đối phương liên tiếp tấn công, bụi cỏ phía sau Quý Hướng Không bỗng nhiên xuất hiện hai đồng đội, đem đội phương rơi vào bảng đếm số đợi hồi sinh.
Mấy phút sau, bạn học Quý lại tiếp tục trúng tên.
Mà lần này các thành viên Legend do dự không quyết định, chậm chạp không dám tấn công.
Thị giác thượng đế, các khán giả ở khán đài bắt đầu dồn dập cười ra tiếng: "Lần này anh ta chỉ có một người...."
Khâu Anh không nhịn được đưa ngón tay cái lên: "Thật trâu bò, vẫn giữ dáng vẻ giả bộ phía sau có mười vạn đại quân."
Lại qua mấy phút, Tiểu Tịch vỗ mạnh đùi: "Trong chốc lát thế cục phóng ra cực lớn, một đường phóng ra bốn đại chiêu, Quý Hướng Không mau đi tốt nghiệp Bắc Ảnh* đi!"
(*Bắc Ảnh: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, được người Trung gọi là Bắc Ảnh)
Khâu Anh vung vung tay: "Đó là cô ít xem anh ấy thi đấu rồi, đấu pháp của anh ấy quỷ dị khó lường, một lúc lại chạy trốn như đại sư, lén lút nhanh hơn bất kỳ ai, một lúc sau lại cứng cáp liều mạng cùng cô, trước khi động thủ căn bản không thể đoán ra anh ấy sẽ ứng phó thế nào."
Lục Y Y nói bổ sung: "Bậc thầy lừa đảo trên chiến trường, bí danh Void."
Trận đấu đến giai đoạn giữa trận, VPG sử dụng "Bốn đẩy"!
"Bốn đẩy", tức là bốn người cùng đẩy một đường, đội bên kia phải đưa quân đi kiểm soát bản đồ, trong lúc bốn người ra trận, người còn lại có thể chọn support hoặc đẩy đường, vì vậy có thể đạt đến đẩy tháp thành công hoặc giết toàn bộ quân đối phương, chiến thuật vô cùng hiệu quả.
Thấy người rời đoàn đội ở đường trên là Quý Hướng Không, tim Khâu Anh nhất thời bị kéo đến cổ họng, cách đánh "Bốn đẩy", đánh đơn nhất định không được để bị giết, bằng không thiếu một người, đội rất dễ bị diệt sạch! Hơn nữa muốn một đường lập tức đẩy tháp, support hải nhanh, đây cũng chính là cái lưng gánh team a!
Lục Y Y hít một hơi: "Lá gan VPG cũng thật lớn, vì chiến thắng, lại để tay tàn Quý Hướng Không đi làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Trên đài bình luận, Lạc Thiên vẻ mặt lộ rõ vẻ ưu lo: "Void quá cao tay rồi! Đi như vậy rất nguy hiểm."
Nhưng Cố Phóng không nhịn được, lại cười thành tiếng: "Thằng nhóc này lại bắt đầu diễn rồi...."
Legend cũng không muốn từ bỏ tháp thủy tinh, nhưng không ngờ người ra đi lại là Bùi Hy!
Tiểu Tịch đầy mặt đều không phục: "Loại tiểu nhân vật như Quý Hướng Không này, lại làm phiền Bùi hoàng tự mình chinh chiến!"
Trên màn hình lớn, mắt thấy khoảnh khắc Bùi Hy ra đi càng ngày càng gần, Quý Hướng Không rõ ràng có tầm nhìn, nhưng làm bộ không nhìn thấy, đứng trước tầm bắn của Bùi Hy trong một khắc đột nhiên rút đi, bóng người lẻn vào trong vùng rừng rậm. Bùi Hy hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, rất nhanh có thể đuổi kịp anh.
Quý Hướng Không đa số trang bị dùng để đỡ đòn giữ máu, da dày thịt béo, Bùi Hy đánh hụt 80% máu của anh, nhưng vẫn để anh ấy thoát được.
Thế nhưng trong tầm nhìn của Legend, các động đội liên tục gõ tín hiệu, gọi Bùi Hy về, đáng tiếc ở tình hình giằng co của trận chiến, các tuyển thủ rất dễ trở nên không còn lý trí như trước.
Bình luận viên Lạc Thiên phân tích thế cuộc: "Void từ lúc bắt đầu đã liên tục quấy rối Summit, Summit quả nhiên quyết định đuổi cùng giết tận."
Toàn hiện trường đột nhiên bùng nổ một trận gào thét.
Bốn người còn lại của VPG ở hạ lộ chính thức khai chiến!
Quý Hướng Không tìm vào góc xảo quyệt bí mật, biến về chiến trường nơi hạ lộ!
Hạ lộ 4vs5, không có Summit, Legend binh bại như núi đổ, diệt đội!
VPG nhân cơ hội này đẩy tới cao lộ, nắm lấy cơ hội hạ tháp thủy tinh!
Sau khi giải lao 15 phút, ván thứ hai bắt đầu.
Đoán Quý Hướng Không vào trận sẽ trêu chọc Bùi Hy vài lần, Bùi Hy trận này phát huy thần dũng. "Song du" của Bùi Hy nhiều lần phục kích ở trung lộ, bị hắn giết ngược lại ba lần, từ hạ lộ một đường đánh top bên VPG, mấy người vào phá cũng bị đẩy ra, hoành trang bá đạo.
Tiểu Tịch mặt đầy đắc ý: "Anh ấy quả thực là đang dùng hành động nói cho đối phương biết rằng 'Cút hết, tôi không phòng thủ gì cả, tôi tức rôi!'"
Sau bốn mươi lăm phút, Legend gỡ hòa 1 trận!
Ván thứ ba, đội hình của Legedn bị VPG nhằm vào, VPG lần thứ hai dành chiến thắng.
Ván thứ tư, VPG lựa chọn đội hình "Ngũ Viễn Trình" hiếm thấy, Lạc Thiên cảm khái nói: "Quý Hướng Không lại bắt đầu con đường lỗ mãng rồi."
Cố Phóng giải thích: "Cậu ta là muốn đánh ' vầng sáng di động', dựa vào toàn đội đi đường xa mà tăng thêm buff, năng lượng kinh người, nhưng toàn đội máu rất giòn."
Thi đấu không tới 20 phút, VPG ba đường trụ tan.
Cố Phóng bất đắc dĩ lắc đàu: "Bộ chiến thuật này suy nghĩ rất tốt, đáng tiếc thành viên VPG có mấy người trang bị chưa đủ cẩn thận."
Hai đều, chiến đội hai bên căng thẳng, tiến vào trận quyết đấu cuối cùng.
"VPG thay đổi đội hình, từ "bốn đẩy" biến thành "một ba một đẩy" rồi! Công kích nhiều tuyến, Summit phân thân cũng gánh không nổi!"
Trận thi đấu cuối cùng kéo dài tới cuối trận, hai bên thế lực ngang nhau, VPG nắm thời cơ, đánh đòn phủ đầu.
"VPG mang tới ba đường binh, tình thế vô cùng nguy cấp!"
"Cao lộ Legend bị phá!"
"Xu thế của VPG không ai đỡ được! 0 đổi 4! Legend chỉ còn mình Summit ở lại căn cứ!"
Tiểu Tịch bắm chặt cánh tay cảu Khâu Anh: "Bùi Hy chưa chết! Legend còn có cơ hôi!"
Bên trong trận đấu, thanh âm của bình luận viên cảm xúc dâng trào tràn đầy mãnh liệt -
"Summit vô cùng hung ác! Summit vẫn cố thủ! Thời gian hồi sinh đồng đội tối thiểu còn 40 giây!"
"VPG phá hủy tháp hạ lộ của Legend!"
"Summit đưa Poker cùng Lion lên bảng đếm số!"
"VPG vẫn không lùi lại! Tiếp tục tấn công trung lộ!"
"Summit tàn nhẫn! Vẫn không chịu buông tha! Thời gian hồi sinh đồng đội tối thiểu còn 25 giây!"
"Tháp trong của Legend đã bị mang đi!"
"Trời ơi! Summit lại mang đi một mạng! Hiện tại trên sân đang là 1 đấu 2! Những người khác của Legend sắp hồi sinh!"
"A a a a a a a a a a a! Summit God! Bùi hoàng thượng!" Viền mắt Tiểu Tịch đỏ chót, kích động lung lay cánh tay Khâu Anh, "Cô xem! Cô xem!"
Khâu Anh nhìn chằm chằm màn hình, thao tác của Bùi Hy chính là dùng skill bị đông "Khát máu", HP càng thấp, lực công kích càng khủng bố hơn, còn tiếp tục như vậy, tát một cái diệt đùa như đùa.
Nếu như diệt đội ở đây, trong thời gian hồi sinh kéo dài gần một phút đồng hồ, Legend sẽ nhân cơ hội này một đường đẩy mạnh, VPG không cần nghi ngờ, chắc chắn thất bại!
Trong chớp mắt, cao lộ của Legend nổ tung, Quý Hướng Không thả đại chiêu đem Bùi Hy trói chân tại chỗ. Giữa lúc mọi người cho rằng VPG hai người đem toàn sức lực giết Bùi Hy, bọn họ đột nhiên điên cuồng dùng toàn bộ kill công kích tòa tháp cuối cùng!
Bùi Hy choáng váng tỉnh lại, Kỳ Việt cùng Quý Hướng Không đang thả chiêu liên tiếp vào trụ cuối, rất nhanh sẽ lại bị hắn không chế lại.
"Đây chính là liều chết một phen! VPG kiên cường mạnh mẽ hủy căn cứ địch!"
Khâu Anh hít sâu một hơi, đối mặt với một tia máu mạnh mẽ đến từ kẻ địch, Quý Hướng Không lựa chọn trói chân chứ không giết, ở trong đấu trường nóng hỏi tràn đầy nhiệt huyết này, làm chuyện này đầu óc cần bao nhiêu bình tĩnh chứ!
Trụ cuối của Legend tràn ngập nguy cơ bị phá hủy, trong hiện trường, những người hâm mộ Legend bắt đầu lo lắng đọc giây hồi sinh của các thành viên -
"5 - 4 - 3 - 2 - "
"Carry của Legend cuối cùng cũng hồi sinh! Nhưng VPG bên này lại không có đại chiêu!"
Mắt thấy mọi người trong Legend đang dồn dập từ căn cứ lao ra, Khâu Anh tim nhảy tới tận cổ, dường như quên cả thở, một giây sau, một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, căn cứ Legend nổ tung!
"GG! Chúc mừng chiến đội VPG trở thành quán quân của giải đấu CPL mùa thu năm nay!"
Khâu Anh thở dài một hơi, Tiểu Tịch bên cạnh ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Màn hình lớn truyền tới một khoảnh khắc thắng lợi trong phòng kính của VPG.
"Đẩy đi!"
"Đẩy đi!"
"Tiếp tục đẩy đi!" Quý Hướng Không một tay một bàn phím một tay một con chuột, lông mày nhíu chặt, cao giọng hạ lệnh, "Đẩy đi! Đẩy đi! Đừng để ý đến bọn chúng!"
Khoảnh khắc hệ thống tuyên bố thắng cuộc, các thành viên VPG từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, hưng phấn vung nắm đấm hét cao, Thẩm Nguyệt kích động ôm lấy Kỳ Việt, Lư Thịnh vỗ mạnh bàn, Đồng Ngô nặng nề đập phá bàn phím!
Hai năm rồi! Kể từ khi đội ngũ vô địch thế giới ngày trước, từ ngày mất đi đội trưởng, bọn họ ròng rã hai năm không thể đứng trên đỉnh, mang về cả "MID đệ nhất Trung Quốc" cũng không vớt vát được gì, cuối cùng họ cũng tìm lại được vị trí của chính mình!
Bên trong hiện trường, khán giả đồng nhất hô hào khẩu hiệu -
"Yue! Poker! Scar! Lion! Void! V! P! G!"
"VPG! Kiên cường! Vô địch!"
Trên đài bình luận, Cố Phóng mở miệng cười: "Cậu có để ý không? VPG trong năm trận đều chọn những anh hùng không đồng dạng, năm lần sử dụng chiến thuật cũng hoàn toàn khác nhau!"
Lạc Thiên ý thức được chuyện xảy ra: "Đây là....Đấu pháp mùa giải trước của Legend!"
Cố Phóng trầm mặc gật đầu.
Iconquer mặc dù có hơn một trăm anh hùng, nhưng theo từng trận mà lựa chọn, phần lớn các chiến đội đều nóng lòng chọn cái tổ hợp có thể bù trừ tốt nhất cho nhau, hoặc là mô phỏng theo bảng đề cử của hệ thống. Nhưng có một người không như vậy, ý nghĩ của anh ta ngựa thân lướt gió tung mây, chiến thuật hiếm có ít người dùng đều có thể bị anh ta xem là nòng cốt khai phá tính chất công kích. Trong một năm, tầng tầng lớp lớp đội hình mới, đấu pháp mới khiến người ta gọi thẳng là "Xiếc" được sáng tạo ra, cũng bởi vậy Legend lập tức được dán lên cái mác "đúng dịp."
Một tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu như chuyển tới chiến đội mới, toàn bộ phong cách của chiến đội đó bởi vậy mà thay đổi, vậy chắc chắn, anh ta chính là linh hồn của chiến đội. Đối với Legend hiện tại mà nói, linh hồn của chiến đội là Bùi Hy, còn đối với VPG -
Cố Phóng ngẩng đầu hướng về sân khấu chính, nơi năm người tay nâng cúp cười rạng rỡ trong tiếng vỗ tay và tràn ngập hoa tươi chúc mừng.
Là Quý Hướng Không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.