Vừa mới tới u thị, Diêm Trừng liền nhận được điện thoại của Ngũ TửHúc, hắn vội vàng xin lỗi thằng bạn, đi vội quá cũng chưa kịp chào hỏinó một câu, đối phương không dễ dàng gì mới trở về một lần.
Ngũ Tử Húc ngược lại không ý kiến, khi biết được Diêm Trừng gầnđây lại xảy ra chuyện, cảm thán thổn thức đồng tình một hồi rồi lại thay hắn cao hứng lên, cười nói: “Dù sao tiểu gia tuần sau liền tới u thị,đến lúc đó gặp mặt cũng được, hơn nữa không phải còn buổi họp lớp sao?lúc trước quên không nói với mày, bọn mày sẽ tới chứ?”
Ngũ Tử Húc vừa cúp điện thoại, Diêm Trừng liền ra khỏi phòng.Phòng hắn vẫn là phòng đầu tiên trên tầng hai, mà căn phòng cuối hànhlang kia, một thời gian dài vẫn đóng kín mít không ai ở lúc này được đã dọn dẹp sáng sủa gọn gàng, vô luận là đồ đạc hay bài trí không có khácbiệt mấy với căn phòng ở Diêm gia.
Đàm Oanh ngồi bên giường nói chuyện với bà ngoại, thấy DiêmTrừng tiến vào, bà ngoại cười nói: “Con xem xem, bức ảnh này là năm đómẹ con chụp ở nước ngoài, nhìn không khác gì dân chuyên nghiệp đúngkhông?”
Diêm Trừng đi qua, thấy trên tường treo một bức ảnh hoa bạch hạc vào ban đêm, ánh đèn mờ nhạt hắt lên những cánh hoa bạch sắc vừa u tĩnh lại kiều diễm, phi thường xinh đẹp.
Bà ngoại vẫn không quên khích lệ: “Mẹ con trước kia có rất nhiều đam mê, sở trường cũng rất nhiều, chỉ là…” nói nửa chừng liền im bặt.
Đàm Oanh tiếp lời: “Chỉ là sau ngày sức khỏe không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400574/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.