Chương trước
Chương sau
Lời tác giả: có chút trì hoãn một chút, tôi có thể giải thích tình huống trước mắt.
Câu truyện này chính là có tiết tấu tương đối vụn vặt, tôi đãviết rất dài mới làm cho hai người bọn họ ở bên nhau, hiện tại chỉ táchra một thời gian, tự nhiên không thể dễ dàng như vậy liền có thể đi qua, với tình tình của Kỉ Tiễu là không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng khôngđến mức cậu làm ra quyết định này, cho nên tôi đã tốn không ít khí lựcđể quyết định này có vẻ tương đối tự nhiên, cũng có vẻ vô cùng gian nan, lại càng không làm cho trả giá của Kỉ Tiễu ít hơn Diêm Trừng.
Về phần sau quá trình chia tay, Diêm Trừng yêu Kỉ Tiễu nhiều như vậy khẳng định sẽ không qua loa như vậy liền buông tay, vẫn cần mộtchút thời gian để giải quyết, nhưng rất nhanh sẽ có thay đổi.
Đoạn thời gian này tâm lý hai người chuyển biến cũng rất trọngyếu, không có đoạn thời gian này thì cũng sẽ không có cố sự về sau.
Cách hơn nửa năm qua, Diêm Trừng lại trở về a thị, bà ngoại đicùng hắn, vừa về tới Diêm gia liền nghe thấy Đàm Oanh bị bệnh, bà ngoạiliền vội vàng qua thăm con gái, để Diêm Trừng một mình đi gặp ông nội.
Diêm Hồng Tá không có ở nhà, Diêm Trừng vừa định vào thư phòngliền nghe tiếng Diêm lão thái gia ở bên trong mắng chửi người, ngay sauđó truyền tới một trận loảng xoảng ném đồ vật, sau một tiếng “Cút ngay”, cửa thư phòng liền mở ra, bác hai mặt khổ bức xuất hiện sau cánh cửa,nhìn thấy Diêm Trừng đứng ở bên ngoài, bác hai có chút giật mình, nhưngrất nhanh liền điều chỉnh biểu tình, thậm chí cố gắng nặn ra một nụ cười còn gật đầu với hắn.
“Tiểu Trừng đã về rồi à.”
Giống như khi xưa mỗi lần Diêm Trừng được nghỉ học trở về nhà không có gì khác biệt, chỉ trừ nụ cười kia lộ ra chút châm chọc.
Diêm Trừng chưa kịp nói chuyện, ông nội ở bên trong nghe tiếng,lập tức âm thanh lạnh lùng nói: “Cút cho ta, vào đi, đóng cửa lại!”
Diêm Trừng không nhìn bác hai bắn tới ánh mắt ‘tự giải quyết cho tốt’ mà đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Ông nội nhìn hắn không nói, sắc mặt so với vừa rồi còn đen hơn,nhưng khi nhìn thấy thân thình tôn tử gầy hơn một vòng rõ rệt, trong mắt vẫn không cẩn thận lộ ra chút thần sắc đau lòng.
Ông nội dường như dang chờ hắn giải thích nhận sai trước, nhưngthái độ của Diêm Trừng so với ông còn bình tĩnh hơn, từ đầu tới cuốikhông có cảm xúc kịch liệt gì, chỉ yên lặng đứng ở đó không nhúc nhíchnhìn lên giỏ hoa lan trên cửa sổ.
“Một đám các ngươi thật sự làm ta tức chết!” có lẽ đối với những người khác trong nhà còn có thể làm bộ làm tịch thế nhưng đổi lại đốitượng là Diêm Trừng, lão nhân gia nửa điểm cũng không cứng rắn được.
Ông nội đanh thép nói: “Con không có gì muốn nói với ta sao?”
Diêm Trừng đảo mắt nhìn về phía ông: “Con nói hữu dụng sao?”
“Con…” ông nội suýt nữa đứt hơi, run tay chỉ ra bên ngoài: “Concút về phòng ngay cho ta, không có sự cho phép của ta một bước cũng đừng nghĩ rời khỏi Diêm gia, lúc nào đầu óc rõ ràng, chúng ta sẽ nói lại.”
Lão thái gia cho rằng, người nếu đã trở lại, vậy chính là cùngđường mạt lộ rồi, chỉ bằng chút bản lĩnh của Diêm Trừng thì cũng sẽ cóngày không tiếp tục nháo loạn nữa, vấn để chỉ là thời gian, ông nhấtđịnh thời thời khắc khắc chú ý tới đứa cháu này, trước tiên phải để nótrải nghiệm một chút, ở bên ngoài ăn đủ khổ mới biết trong nhà ngonngọt.
Diêm Trừng cũng không nhiều lời, xoay người quay về phòng mình,
Kỉ Tiễu thật hắn hẳn đang nằm viện điều dưỡng một thời gian, thế nhưng vì lời hẹn ở phòng trọ mà hắn liền trốn ra ngoài, hiện tại trởlại, ông nội tuy đang giam lỏng hắn nhưng ngày ngày đều lén sai ngườimang đầy đủ thuốc cùng đồ ăn dinh dưỡng tới hầu hạ, bác sỹ riêng của gia đình cũng thường tới kiểm tra cho Diêm Trừng.
Diêm Trừng vô cùng phối hợp, nói hắn làm gì thì hắn làm nấy, sovới người mới trước đây gay gắt chống lại hoàn toàn giống như hai ngườikhác biệt, cảnh này khiến ông nội thực hài lòng, cảm giác những chiêuthức ra tay của mình vẫn có chút tác dụng.
Hôm nay, Diêm Trừng rời giường ăn bữa sáng, nghe bác sĩ nói nênhoạt động nhiều để thả lỏng gân cốt, hắn suy nghĩ cẩn thận, chính mìnhcũng nửa sống nửa chết, nếu có xảy ra chuyện gì thì vạn sự trước nhấtvẫn nên có một thân thể khỏe mạnh.
Khi hắn đang chạy bộ quanh nhà, người hầu nói có người tìm hắn,lão thái gia đã cấm hết thảy khách tới thăm, ngay cả Liêu Viễn Đông vàVương Hi Đường đều không vào được, di động cũng bị tịch thu, nên ngườitới tìm hắn chỉ có một khả năng đó là người trong nhà hắn.
Quả nhiên, vừa đi ra liền gặp bác hai gái ngồi ở trên sô pha,thấy Diêm Trừng liền vội vàng đứng dậy, trên mặt tươi cười lộ ra như đóa hoa.
Diêm Trừng bất động thanh sắc đi tới ngồi xuống đối diện, mặc bà nhiệt tình dào dạt an ủi sức khỏe của mình.
Nghe bà nói ước chừng hơn 20p sau, Diêm Trừng mới đáp lại một câu: “Rất tốt.”
Bác gái nói: “Aiz, con dù còn trẻ cũng không thể nói như vậy,thân thể của mình thì mình càng nên cẩn thận hảo hảo giữ sức khỏe, ôngnội con, ba con và cả Diêm gia sau này đều trông cậy vào con đó.” nhữnglời này khẩu khí có chút phiêu đãng, giống ân ẩn có chút không cam tâm,lấy việc Diêm Trừng cùng một người con trai nháo đến xem, lại lộ ra vàiphần mỉa mai.”
Diêm Trừng không tiếp lời, nhìn hai món quà bác gái để trên bànnói: “Đây là có người tặng cho bác trai, ta liền lấy mang tới đây, mộthộp là đồ cho con bổ khí huyết, còn có hộp kia là bong bóng cá cho mẹcon, mọi người đều là người một nhà, hai người cùng bị bệnh, bác gái mỗi ngày đều suy nghĩ, ta biết các con không thiếu thứ gì, thế nhưng đây là tâm ý của chúng ta, con nói xem, bên ngoài làm gì có người tri kỉ nhưvậy chứ.” Nói xong cũng không đợi Diêm Trừng đáp ứng, trực tiếp đưa chongười hầu.
Diêm Trừng gật đầu: “Là đồ tốt, xem ra việc làm ăn gần đây của bác hai cũng không tồi.”
Bác gái ngẩn ra, vội vàng ha ha nở nụ cười, sợ Diêm Trừng đem đề tài chuyển đi, chỉ có thể dựa vào ý đồ lần này của mình nói tiếp: “Cáikia… Tiểu Trừng à, con còn nhớ A Đào không?”
Diêm Trừng đương nhiên nhớ rõ, cậu ta là đứa cháu yêu quý của bác gái, so với con gái bà cũng không kém chút nào.
Bác gái thấy Diêm Trừng không trả lời, chỉ nói thẳng: “A Đào nói thế nào cũng là em trai con, nó gần đây phạm chút sai lầm nhỏ.”
Nguyên lai A Đào lúc trước ở KTV say rượu gây loạn, cùng ngườita đánh nhau không nói, còn dùng dao gọt hoa quả đâm người ta tới tànphế, không may chính là đối phương cũng là quan nhị đại cha ruột cậu tacũng có chức vụ không nhỏ, lập tức liền muốn làm lớn chuyện, một dao này cũng đâm người ta không nhẹ, theo lý Diêm gia cũng không phải không thể giải quyết nhưng Diêm Hồng Tá lại không nguyện ý nhúng tay vào.
“Ta biết ba con lòng dạ liêm chính, nhưng dù thế nào cũng làngười thân trong gia đình…” bác gái đỏ mắt: “Cũng không thể để nó bị đitù đúng không, nó mới 18 thôi, so với con còn nhỏ hơn 2 tháng, lần nàybị bắt không 3, 5 năm khẳng định không ra được.”
Diêm Trừng nghe bà ta khóc cũng thấy phiền, tùy tiện đem một cái cớ đuổi đi, nhưng ai ngờ bác gái lại bám riết không tha, mấy ngày saucứ chốc chốc lại tới, ngồi xuống liền không đi, những người khác trongDiêm gia, bà ta cũng không dám làm phiền chỉ có thể đánh vào từ chỗ Diêm Trừng.
Diêm Trừng lúc đầu còn nguyện ý gặp, vì dù sao cũng là trưởngbối trong nhà, sau liền lấy cớ thân thể không khỏe, mặc kệ bà ta muốnngồi đến khi nào thì ngồi.
Bác gái tự nhiên thấy không vui, nhưng lão thái gia ở đây nên bà ta cũng không dám làm càn, chỉ có thể khó xử chặn người hầu lại, có một ngày suýt nữa bà ta cùng người hầu cãi nhau to, đi phía trước, DiêmTrừng còn nghe bà ta không cam tâm nhỏ giọng mắng: “Đúng là lãnh huyết,được một đứa vô lương tâm sinh ra quả nhiên cùng huyết thống.”
Diêm Trừng trong lòng chấn động, đột nhiên kéo mạnh cửa ra lạnh lùng nói: “Bà nói cái gì?!”
Bác gái lập tức hoảng sợ!
“bà có ý gì?” Diêm Trừng nhìn mặt bà ta trắng bệch truy vấn hỏi: “Ai lãnh huyết, ai vô lương tâm?”
Bác gái lắp bắp không thành lời, Diêm Trừng lập tức bỏ đi qua người bà ta….
***********
Người kia đã đi rồi nên Kỉ Tiễu cũng quay về trường học tập bình thường.
Bên nhà xuất bản cũng không biết nghe được tiếng gió từ nơi nàomà gần đây thường xuyên nhận bản thảo của Kỉ Tiễu, nhiệt tình còn hơn cả trước đây.
Kỉ Tiễu không có cự tuyệt, cậu còn muốn tiếp tục sinh hoạt, còncần dùng tiền, mà tuần trước, tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt củacậu đột nhiên được chuyển hơn năm vạn nguyên vào, gửi tiền là một tàikhoản xa lạ, gửi từ A thị tới, Kỉ Tiễu cũng không hỏi cứ thế nhận.
Mọi chuyện dường như đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, cứ theolẽ thường lên lớp, tan học, về nhà vẽ tranh, chỉ trừ bên cạnh thiếu đimột người, và cứ vài ngày cậu lại tới bệnh viện một lần.
Tình hình của Lục Mân tựa như nỏ mạnh hết đà, mỗi ngày chỉ nhưthoi thóp, nói không chừng một ngày nào đó hô hấp liền đình chỉ, Kỉ Tiễu nói chuyện với bác sĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không cần thông báo cho cậu, ngược lại là Trì Xu Di, mỗi lần Kỉ Tiễu đi vào phòng bệnhcủa bà ta, đều phải đưa tin một lần. Trì Xu Di cũng không tốt hơn baonhiêu, bà ta hiện tại đã suy yếu đến mức có thuốc cũng không phát huyhiệu quả, nên cũng không dám cho bà ta dùng nữa.
Ung thư tuyến tụy là phi thường đau đớn, gần như các bệnh nhânthời kì cuối đều là bị đau đớn mà chết, bất cứ thuốc giảm đau nào cũngkhông thể giảm bớt thống khổ sống không bằng chết này, mỗi lúc đó, KỉTiễu đều có thể thấy Trì Xu Di ở trên giường bệnh điên cuồng lăn lộn kêu gào, bà ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khi nào chịu qua thốngkhổ như vậy, có đôi khi đau tới ngũ quan vặn vẹo, khuôn mặt so với lệquỷ còn khủng bố hơn.
Mà lúc này, bà ta nhìn thấy Kỉ Tiễu, tác dụng phụ kích thíchđồng thời cũng có thể tượng tượng được. bà ta thét chói tai dùng nhữngtừ ngữ khó nghe nhất để nhục mạ người trước mắt, mắng cậu vì sao khôngchết đi, vì sao không phải là cậu chết mà lại là đứa còn bảo bối của bàchết, bà có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu, bà muốn lôi kéo cậuchết theo.
Nhưng tới khi qua cơn đau thanh tỉnh được một chút, lại bắt đầukhóc rống lên chảy đầm đìa nước mắt, lôi kéo Kỉ Tiễu khiến cậu ghi hậnchính mình, không được bỏ mặc Lục Mân, là bà có lỗi với Kỉ Tiễu, là sailầm của bà, còn Lục Mân là vô tội, nó đã chịu rất nhiều khổ sở.
Kỉ Tiễu vẫn không nói một lời nhìn bà tựa như thằng hề đang hát, ngẫu nhiên mới nói một câu: “Thật muốn cho đứa con bảo bối tới nhìn xem bà có bộ dáng gì.”
Lúc này Trì Xu Di lại càng thêm điên cuồng lợi hại, thế nhưng bà đã không còn chút khí lực nào, kết quả chỉ run rẩy ngất đi, ở trongmộng cũng phải chịu đau đớn và thống khổ.
……………..
Trì Xu Huyên vốn định mua vé máy bay về Paris, bà tuy muốn ở lại cùng mấy đứa con thế nhưng Trì gia luôn không hoan nghênh bà, bà cũngtự hiểu, cho dù lo lắng cho Kỉ Tiễu, nhưng biết mình dù có lưu lại cũngkhông thể khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn,nhưng gần đây, bà phát hiện trạng thái của Kỉ Tiễu càng ngày càng khôngổn.
Làn da đã trắng lại còn bệch ra, còn thường thường lộ ra chúttrầm ám, ánh mắt còn phủ đầy tơ máu, bình thường ngay cả một bát cơm nhỏ cũng ăn không hết, nhiều khi lay mấy lần cũng không động tĩnh, cả người càng kịch liệt gầy yếu, mới chỉ vài ngày liền gầy thêm một vòng.
Hơn nữa, có hai ngày, hơn nửa đêm Trì Xu Huyên dậy, phát hiệnđèn trong phòng Kỉ Tiễu vẫn sáng, thanh âm gõ bàn phím vẫn không giánđoạn, cả một đêm không ngủ, thế nhưng Kỉ Tiễu ngày hôm say tinh thần lại không lộ ra vẻ uể oải, nên làm gì thì vẫn làm nấy, điều này ngược lạicàng khiến Trì Xu Huyên thêm lo lắng, nếu không phải Kỉ Tiễu kiên cườngchống đỡ thì chính cậu cũng đã gần tới cực hạn, không chỉ không nghỉngơi mà còn không ngừng cạn kiệt tinh thần, từ trạng thái tâm lý đoạnthời gian gần đây của Kỉ Tiễu bà cũng có thể hiểu được, hiện tại cậuđang rất không ổn, trừ chuyện của Kỉ Hiếu Trạch năm đó, Kỉ Tiễu chưatừng lặp lại tình huống như vậy lần nào nữa, lý giải khúc mắc của KỉTiễu đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, Trì Xu Huyên minh bạch, lúc này nếu không tiến hành can thiệp, rất có khả năng mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng không thể đoán trước được, thậm chí chậm rãi đem đứanhỏ này phá hủy hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng.
Trì Xu Huyên cảm giác, việc chia tay cùng Diêm Trừng chính lànguyên nhân lớn nhất dẫn tới chuyện này, nhưng khẳng định còn có thêmchuyện khác dày vò tâm Kỉ Tiễu, bà nhất định phải nghĩ ra biện pháp tìmhiểu rõ.
Sáng sớm một ngày, Kỉ Tiễu bị tiếng chuông di động đánh thức,cậu trước hừng đông mới đi ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được gần haitiếng đồng hồ.
Nghe được tình huống bên kia, Kỉ Tiễu cúp điện thoại, rửa mặtchải đầu mặc quần áo xong xuôi, cũng không ăn gì, gọi tới trường học xin phép nghỉ, rồi gọi taxi tới bệnh viện.
Đến khoa cấp cứu, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh đứngkhông ít y tá bác sỹ, Kỉ Tiễu chậm rãi đi qua vừa lúc thấy bác sỹ đangdùng sốc điện cho bệnh nhân.
Kỉ Tiễu đợi hồi lâu.
Một lát sau, bác sỹ giao đồ trong tay cho y tá bên cạnh, nhìn nhìn đồng hồ, cùng đối phương nói nhỏ vài cau, quay đầu đi ra.
Thấy Kỉ Tiễu, bác sỹ lắc đầu nói: “Vừa rồi động mạch phổi củabệnh nhân lại xuất huyết, khiến tim ngừng đập, chúng tôi đã tiến hànhcấp cứu, thật xin lỗi, không có kết quả, bệnh nhân vừa qua đời.”
Kỉ Tiễu nhìn về đứa nhỏ không có sinh khí đang nằm trên giường bệnh, ý ta đứng bên cạnh nói nhỏ: “Cậu có thể vào nhìn cậu ấy…”
Thế nhưng Kỉ Tiễu lại chỉ đứng ngoài, sau đó thu hồi tầm mắc, cũng không quay đầu xoay người bước đi.
Hết chương 133
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.