Đối mặt với câu hỏi của Kinh Dao, Kỉ Tiễu cái gì cũng chưa nói, chỉ xách đồ hướng phòng bệnh đi tới.
Kinh Dao cũng không ngốc, tuy rằng sau khi thi đại học nhỏ cố ýlảng tránh đi lý giải lựa chọn của Diêm Trừng nhưng việc hắn lựa chọngiống Kỉ Tiễu cùng vào F đại thì Kinh Dao ít nhiều cũng từng nghe qua,lúc này thấy bọn họ gian nan như vậy, ngẫm lại cũng biết nguyên nhân vìsao.
Nhưng mà tình huống trong tưởng tượng cùng với tình hình thực tế tận mắt chứng kiến không cách nào so sánh được, nhỏ và Kỉ Tiễu cùng đivào phòng bệnh, khi nhìn điều kiện bên trong, thấy Diêm Trừng ở trêngiường đồng dạng chật vật vạn phần, thon gầy tiều tụy, Kinh Dao tronglòng chua xót tràn lên, hốc mắt lập tức đỏ ửng, nhỏ phải cố kìm nén lắmmới không để Kỉ Tiễu nhìn ra thất thố của mình.
“Hiện tại…tình hình thế nào?” Kinh Dao sau một lúc lâu mới bình ổn tâm tình hỏi.
Ngữ khí Kỉ Tiễu ngược lại rất bình tĩnh: “nằm viện quan sát, trước mắt không có nguy hiểm.”
“vậy cậu báo cho người nhà Diêm Vương chưa?”
Kỉ Tiễu trầm mặc, Kinh Dao nói: “Cậu không nói, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết đến.”
Kỉ Tiễu mím môi vẫn không lên tiếng, Kinh Dao nhìn sắc mặt cậu xám trắng, câu nói kế tiếp liền nuốt trở về.
Kỉ Tiễu dùng khăn ấm một lần lau qua mặt Diêm Trừng, cùng ngựcbụng tay chân đều lau sạch sẽ, động tác của cậu rất cẩn thận cũng thựcnhẹ nhàng, không hề giống cương lãnh vô tình như ở trên mặt, quay đầuthấy Kinh Dao vẫn còn đứng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400558/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.