Tuy rằng trước đó một ngày đều thức tới rạng sáng nhưng hôm sau hai người vẫn dậy sớm lên núi chơi, ngọn núi sáng sớm vẫn có nhiều gió lạnh, Diêm Trừng mặc nhiều áo cho Kỉ Tiễu, chính mình thì ao phông quần cộc mà ra ngoài, dãy nũi Nam Huyền nguy nga cao ngất, vả lại giờ rừng phong đều đang thay lá, nên cả núi trông đỏ rực, đường đi cũng không dễ dàng, bọn Diêm Trừng đi từ cổng chính vào, nhưng vì tránh đông người, cho nên không chọn đường leo núi mọi người hay đi, vi thế đường đi lại càng thêm khó khăn, mới hơn một giờ, Kỉ Tiễu trên mặt ửng hồng, tay chân như nhũn ra, thật sự đi không nổi nữa.
Cũng may thời tiết mát dịu, thái dương vẫn trốn trong các tầng mây không đi ra, rừng phong lá rậm rạp cũng che đi không ít nắng, nhưng thời tiết tháng 8, cũng tính là mát mẻ, Diêm Trừng thấy thể lực Kỉ Tiễu đã tới cực hạn, liền kéo cậu tới một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dưới tàng cây thưa thớt ngồi không ít người, một bên còn có quầy bán quà vặt cùng một ít vật kỉ niệm, mấy nữ sinh trung học đang líu ríu chọn lựa, Diêm Trừng đứng dậy tới đó mua nước cho Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu ngồi một lát cũng đứng dậy đi theo, trong đó có một ông lão cũng ngồi bán hàng gọi cậu, cầm trong mấy đồ vật màu rắc rực rỡ mời Kỉ Tiễu chọn mua, nói là đặc sản địa phương, không mua thì không tính là đã tới chơi.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn nhìn, dưới chân không động, Diêm Trừng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400543/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.