Diêm Trừng hỏi: “Có phải cậu đang thiếu tiền không?”
Tay cầm đũa của Kỉ Tiễu dừng một chút: “Không có.”
Diêm Trừng không tin: “Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao, có một số việc cậu đừng tránh tớ.”
Kỉ Tiễu thùy hạ mi mắt, một lát mới nói: “Tớ mất ví tiền.”
“Mất ở đâu?”
“Trên đường đi siêu thị.”
“Mất bao nhiêu?”
“Một ngàn.”
“Không phải còn tiền gửi ngân hàng sao?”
“Còn một ít, nhưng không muốn dùng.”
“Vậy…nếu không tớ…” Diêm Trừng do dự mở miệng.
Kỉ Tiễu giương mắt nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm: “Nếu không cái gì?”
Diêm Trừng cứng ngắc đem câu ‘cho cậu’ cùng ‘cho cậu mượn một ít’ đổi thành: “đi tìm cho cậu…”
Kỉ Tiễu tiếp tục ăn mỳ, đối với đề nghị này của Diêm Trừng từ chối cho ý kiến.
Sau khi trở về, Diêm Trùng suy nghĩ một phen, cuối cùng quyết định gọi điện cho Bảo Sưởng.
“Mày có quen biết nhà xuất bản nào không?” Kỉ thật hắn tìm Hồng Hạo hay Vương Hi Đường đều có thể được nhưng bọn họ đều biết Kỉ Tiễu, sợ sẽ lộ dấu vết.
“Hả? Mày định ra tự truyện cuộc đời à?” Bảo Sưởng trêu trọc.
Diêm Trừng nói: “Gần như thế, chỗ tao có một họa sĩ vẽ truyện tranh, đang muốn tìm thêm việc làm, mày liên hệ giúp tao với tạp chí, nhà xuất bản hay gì gì cũng được, không được vất vả, thù lao hậu đãi một chút, nhưng cũng không cần quá cao, mức mà người khác không đố kị, công việc phải lâu dài.”
Bảo Sưởng trầm mặc một lát, ha ha nở nụ cười: “Họa sĩ truyện tranh à, nhưng mày muốn tìm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400476/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.