Vì thế, loại tình huống cần người không nhãn lực làm chuyện khờ dại thời khắc mấu chốt luôn có mặt Hồng Hạo, người khác thường tìm cách nói giảm nói tránh còn cậu ta trực tiếp thống khoái nói thẳng ngay ra miệng.
“Này, bà và Diêm Vương hai người…làm lành rồi à?” Hồng Hạo hỏi, khó trách hôm nay Diêm Vương lại xuống căn tin ăn cơm.
Diêm Trừng tay đang gắp đồ ăn dừng lại một chút, lại nhìn sang Kinh Dao, lại nhịn không được nhìn biểu tình của Kỉ Tiễu.
Kinh Dao cũng nhìn Diêm Trừng, sau đó cũng theo hắn nhìn sang Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc ăn cơm, cảm nhận được hai tầm mắt hướng về mình, cậu mới ngẩng đầu lên.
Kinh Dao lập tức đối với cậu lộ ra một nụ cười tươi, cùng Kỉ Tiễu chào hỏi: “Chào cậu.”
Kinh Dao tuy không quái gở như Kỉ Tiễu nhưng vị tiểu thư này mắt luôn để trên đỉnh đầu, người có thể khiến nhỏ tỏ ra hòa nhã trừ Diêm Trừng ra…cũng chỉ có Diêm Trừng. hôm nay lại bỗng nhiên đối với Kỉ Tiễu nhiệt tình như thế, trời nổi gió gì vậy?
Nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt còn ở phía sau, Kỉ Tiễu thế nhưng cũng tự nhiên đối với nhỏ gật đầu chào, còn lên tiếng đáp lại: “Xin chào.” Sau đó câu tiếp theo khiến Diêm Trừng nhịn không được mà nhăn mi.
Kỉ Tiễu nói: “Khăn tay tôi giặt sạch rồi, nhưng hôm nay không mang.”
Kinh Dao xua tay: “Không sao, tặng cho cậu đó.”
Kỉ Tiễu không nhận lời khách sáo của nhỏ, nói: “Ngày mai trả lại cho cậu.”
Kinh Dao cũng không kiên trì, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400463/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.