"Làm cho nhà, nhà họ Lục biến mất?" Nghe thấy lời Thu Phục Long nói, Lục Tuyên Nghi không cười được nữa. Lý Quế Phương thì trợn mắt há to miệng.
Còn Lục Như Hoa, cô nhìn sang Tô Vũ với ánh mắt không thể tin nổi, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ Tô Vũ quen với nhà họ Chúc ở Nam Lăng thật?
Mình, nhặt được bảo bối rồi à?
"Ông Thu, ngài không đùa đấy chứ? Nhà họ Chúc nói rằng chỉ hợp tác với Lục Như Hoa thật sao?"
Sau khi Lục Tuyên Nghi hồi thần, cô ta lôi ra một bản hợp đồng: "Nhưng rõ ràng tôi cũng ký tên vào bản hợp đồng 'trường âm nhạc quốc tế này mà. Sao nhà họ Chúc có thể chỉ chấp nhận Lục Như Hoa? Mà không chấp nhận tôi chứ?"
"Ý cô là, tôi đang lừa cô?" Thu Phục Long hờ hững liếc Lục Tuyên Nghi một cái.
"Không, không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ..."
Lục Tuyên Nghi đang nói, đột nhiên.
Bốp.
Bà Lục tát cô ta một cái: "Hừ! Lục Tuyên Nghi, cháu còn không biết ngượng mà nhắc đến chữ ký à? Lục Như Hoa cũng ký tên vào bản hợp đồng đó, đúng không? Vậy cháu đã cướp công của con bé đúng không?"
Bà Lục thay đổi luôn thái độ hiền lành lúc trước với Lục Tuyên Nghi, bây giờ bà †a tức giận nói: "Xem chuyện tốt mà cháu làm đi! Vì ham muốn của bản thân! Suýt thì cháu đã hủy luôn nhà họ Lục chúng ta rồi!"
"Bà nội, cháu..."
Lục Tuyên Nghỉ há miệng, nhưng cô ta lại không thốt ra được một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-xuong-nui/3423289/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.