"Chân của Lục Như Hoa khỏi thật rồi?" 
"Không phải tôi đang mơ đấy chứ?" 
Đám Lục Tuyên Nghi cố nén cảm giác chấn động trong lòng. 
Mà sau khi Lục Cầm Tâm nhìn thấy Lục Như Hoa xuống đất đi bộ, cốc trà trong tay bà ta 'choang' một tiếng rơi xuống sàn nhà: "Tô, Tô Vũ, nước sen đó đã chữa khỏi cho Như Hoa thật sao?" 
"Không thì sao?" Tô Vũ thản nhiên hỏi ngược lại. 
"Tiểu Vũ à, nước sen kia cháu có còn không? Cháu cho cô ba một ít có được không? Cô ba không muốn ngồi trên xe lăn suốt đời đâu." 
Giọng nói chanh chua của Lục Cầm Tâm lúc trước, đã biến thành giọng khổ sở cầu xin. 
Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy: "Cô Cầm Tâm, thật ngại quá, cháu hết nước sen rồi, trước đó cháu có cho cô một phần, khổ nỗi cô không biết quý trọng." 
"Cô, cô..." 
Nhìn chỗ nước sen đã ngấm hết xuống sàn từ lâu, Lục Cầm Tâm lập tức suy sụp: "Sao lại thế này? Tại sao... tại sao số tôi lại khổ như vậy? Không! Tôi không muốn làm người tàn tật suốt đời, tôi không muốn!" 
"Tại sao cô lại ngu thế chứ, tại sao cô lại không tin Tiểu Vũ cơ chứ?” 
"Đúng rồi! Lục Tuyên Nghị, đều tại cháu, tại cháu nói xấu Tiểu Vũ, cô liều mạng với cháu!" 
Thấy Lục Cầm Tâm kích động, một cô gái tóc ngắn đứng cạnh đó đỏ mắt an ủi: "Mẹ, mẹ bình tình một chút." 
"Đúng thế, cô ba, cô bình tĩnh lại đi. Cô sẽ không thật sự nghĩ rằng, nước sen 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-xuong-nui/3423265/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.