" Hết nói nổi, buông ra đi ". Huých vai hắn ra hiệu Dạ Nguyệt Thần buông mình ra
" Nhưng mà vợ à! Âm thanh khi nãy ngọt thật ". Nhẽo miệng cười gian, quả thật âm thanh ban nãy đốn tim lòng người
" Anh có thôi đi không ". Sao có người có thể phát ngôn ra những từ không biết thẹn là gì
" Em ngại cái gì ". Cá gặp nước hưng phấn không thôi, tận dụng cơ hội ' vùng vẫy ' trong ' bể nước'
" Á........Anh buông em ra ". Cả hai đang ở tư thế cực kì nhạy cảm vậy mà hắn còn đùa giỡn với cô
" Ngoan nào ". Mẹ nó! Em cứ nhúc nhích thế này tôi không kiềm chế được mất
" Hai đứa xuống ăn cơm ". Đồ ăn đã dọn ra bàn từ nãy giờ chờ mãi không thấy cả hai xuống
" Mẹ kêu xuống ăn kìa ". Cô mừng thầm trong lòng thoát được kiếp nạn. Mẹ ơi! Con yêu người
" May cho em ". Dạ Nguyệt Thần khó chịu thả thỏ con này ra, sắp ăn thịt được rồi vậy mà.....
Thỏ con này thật nhanh chân vừa được thả ra đã chạy đi mất
Lon ton chạy xuống, gặp mẹ mình cô quấn quýt không buông
" Mẹ ơiiii! Con yêu mẹ nhiều lắm ". Cô cười tít cả mắt
" Gì đấy! Thôi vào ăn cơm ". Sao hôm này con mèo con này yêu thương mình thế
" Vâng ". Cô ngoan ngoãn nghe lời mẹ, thuận mắt nhìn về phía cầu thang, thấy hắn bước xuống vẻ mặt không được tốt cho lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-tuyen-vo/2911537/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.