Thủy Hành Vân bảo năm người đứng lên, lại nhìn kỹ Lâm Đồng đang quẹt nước mắt nói :
- Mi không làm chức vụ Tổng quản lại lãnh việc giữ cầu ở Phụng Vĩ câu này. Thế thì trong Mặc Vân cốc ai làm Tổng quản?
Lâm Đồng thở dài nói :
- Từ khi Cốc chủ bỏ đi vào đêm mưa tuyết lớn đó, không bao lâu sau, họ Quan đoạt ngôi Cốc chủ. Có phu nhân đỡ lưng cho hắn, bọn thuộc hạ đâu dám nhiều lời. Ôi...
Hắn thở dài một tiếng lại nói :
- Có một việc không biết lúc này có nên bẩm báo với Cốc chủ không...
Thủy Hành Vân nói :
- Việc gì mà không thể nói chứ? Lần này ta quyết tâm trở lại là muốn kết liễu triệt để tất cả mọi việc, có lời gì mi cứ nói đi.
Lâm Đồng thoáng suy nghĩ rồi đáp :
- Từ khi Cốc chủ giận dữ bỏ đi, thiếu gia thường nhớ nhung Cốc chủ, hàng đêm khóc ròng, không ngờ khiến phu nhân nổi giận. Họ Quan đánh thiếu gia đến tàn phế. Đến lúc thiếu gia thương thế vừa lành liền bỏ đi, không màng tất cả, đến nay chưa thấy trở về. Thuộc hạ không thể săn sóc chu đáo, tội thật đáng chết.
Thủy Hành Vân hừ lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng thì Lâm Đồng đã phẫn nộ nói :
- Thuộc hạ vì việc này xung đột với phu nhân mấy câu. Không lâu sau, họ Quan mang tâm phúc của hắn đến, nói cho làm Tổng quản, thế là phu nhân điều thuộc hạ đến giữ cầu ở Phụng Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-thoa/2175221/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.