Đêm đến, gió ào ào, mưa tí tách đã giữ chân những kẻ tha phương.
Nửa đêm hôm đó, trong núi đột nhiên có cơn mưa lớn, tiếng mưa hòa với tiếng gió khiến cho ba người đang ngủ trong miếu sơn thần đều thức giấc.
Kim Tiểu Sơn vội bước ra dắt lừa vào mái hiên.
Người bệnh nằm bên kia bàn hương án càng run rẩy nói :
- Ôi chao, lạnh quá!
Thủy Hành Vân ở bên này kéo tấm nệm quấn chặt vào người, lại tiếp tục ngủ vùi. Vì lão liên tiếp hai ngày không ngủ, nào màng đến tiếng mưa, tiếng gió và tiếng người than vãn.
Kim Tiểu Sơn cột lừa xong bước đến thấp giọng hỏi :
- Các hạ, các hạ sao rồi?
Người đó hồi lâu vẫn không đáp, nhưng Kim Tiểu Sơn biết hắn đang run lẩy bẩy. Chàng đưa tay sờ vào trán hắn, bất giác giật mình nói :
- Các hạ làm sao nóng như lò than vậy?
Người đó nói :
- Nước, ta cần nước!
Kim Tiểu Sơn vội lấy bình nước đưa đến bên miệng người đó. Hắn liên tiếp hớp mấy ngụm rồi mới uống xuống, nói :
- Các hạ! Gặp được người tốt như các hạ Thủy Nhị này được cứu sống rồi!
Kim Tiểu Sơn hỏi lại :
- Các hạ họ gì?
Người đó ho mấy tiếng hỏi :
- Lúc này là canh mấy?
Kim Tiểu Sơn nhìn mưa một hồi rồi nói :
- Bên ngoài mưa nhiều, nhìn không ra, có thể đã nửa đêm rồi!
Người đó lại nói :
- Nửa đêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-thoa/2175200/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.