Tần Nhu sắp xếp lại câu chữ, kể ngắn gọn cho Trương Hùng về việc phát triển sơn trang nghỉ dưỡng và việc dỡ bỏ viện mồ côi. Hơn nữa thực lực của công ty đối phương mạnh hơn công ty của Tần Nhu rất nhiều, chỉ đứng sau tập đoàn Chu Thị - tập đoàn lớn thứ hai ở thành phố Ngân Châu. Nếu đám người đó muốn động vào viện mồ côi này thì bọn họ hoàn toàn không thể bảo vệ được.
Tần Nhu vừa nói xong, cô ấy đã thấy Trương Hùng ngồi xổm xuống, vẽ gì đó ở trên nền xi măng, nhưng tầm mắt bị lưng của Trương Hùng chặn lại, khi Tần Nhu bước vòng qua nhìn, cái miệng nhỏ của cô ấy bỗng há to.
Trong lúc cô ấy đang nói, Trương Hùng đã dùng đá vẽ bản đồ địa hình xung quanh viện mồ côi trên nền xi măng, các con phố lớn nhỏ, bao gồm cả các tuyến xe buýt, đồng thời kéo dài về phía thành phố!
Ngay cả khi một người đã sống ở một nơi hơn mười năm cũng không thể vẽ ra được tất cả các đường phố trên bản đồ địa hình, thậm chí còn không nhớ được cách bố trí địa hình của khu dân cư nhà mình.
Tần Nhu thầm kinh ngạc, anh ấy làm bằng cách nào vậy!
Lúc này Trương Hùng vừa vẽ xong, thản nhiên ném cục đá trong tay đi, như thể đang làm một việc rất bình thường: “Cô Tần, cô nói công ty của cô đang làm kinh doanh phải không?”
“Đúng vậy”, Tần Nhu khẽ gật đầu.
Trương Hùng đứng dậy, nhìn Tần Nhu, khoảng cách giữa anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-song-trong-truyen-thuyet/2717980/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.