Ngao Nhuận lẳng lặng trở về phòng. Những nếp nhăn của tuổi già hằn trên gương mặt ông giờ lại càng hiện rõ hơn. Dù có là Long Vương, kẻ đứng đầu một cõi biển Tây, cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, tựa như nhân loại mà thôi.
Ông mở ra một chiếc hộp, không to cũng không nhỏ, màu hồng nhạt. Ban đầu, nó vốn là màu xanh nhạt, lúc ông mua chiếc hộp này, ông nghĩ con gái nhất định sẽ thích. Vì những đứa con của biển, thông thường đều sẽ thích màu biển. Nhưng con gái ông lại không thế, Thốn Tâm nhất định nằng nặc phải đổi thành màu hồng, vì theo con bé những vị thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp trên trời đều mặc đồ hồng, nên con bé mặc định màu hồng là màu của phái nữ xinh đẹp, là con gái phải đi kèm màu hồng mới xinh. Ông cũng chỉ chậc lưỡi lắc đầu tặng lại chiếc hộp xanh cho một tên lính nào đó, và mua chiếc hộp khác cho Thốn Tâm.
Nhân loại gọi đây là hộp ký ức. Bên ngoài trông đơn giản, nhưng bên trong lại là cả một vùng trời chỉ còn tồn tại trong hồi ức, một vùng trời mà ta mãi mãi chẳng thể nào gặp lại.
Dây chun cột tóc đầu tiên ông mua cho con bé. Chiếc vòng tay bằng lá cọ ông tự tay xếp cho con bé khi cả hai chu du đến nhân gian. Một tờ giấy khen ông tự viết để thưởng cho con bé vì đã rất chăm chỉ làm việc tốt. Và rất nhiều, rất nhiều nữa...
Có lẽ là khi lớn lên rồi, được ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-so-vo/1683123/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.