Ngao Dận Kỳ không rõ Khiết Tử Tịnh có đang hiểu được vầng sáng phía sau mình là gì hay không. Nhưng dù thế nào thì đôi mắt vốn đong đầy những lương thiện và hiền lành, giờ đây lại như hoá thành một thứ vũ khí sắc bén khoá chặt vào anh. Tầm mắt cô chưa từng lệch đi dù chỉ một chút.
Dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý và hành động, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Cớ sao cô lại trở nên như vậy? Cô gái luôn tốt bụng và hiền lành với anh đã đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ chỉ vì yêu tên khốn kia mà trừng mắt với hắn như thế kia?! Đúng vậy, tất cả là lỗi của Diêm Thừa Ngạo. Ngao Dận Kỳ chưa bao giờ cảm thấy mình sai cả. Dù trong bất cứ chuyện gì.
Anh ta định hừ một tiếng và quát lên những lời khinh miệt cảnh cáo cô, nhưng rất nhanh, anh đã không thể lờ đi thứ quái quỷ gì đó đang phát sáng phía sau lưng cô được nữa. Giờ phút này anh cũng không thể chạy đi đâu đó mà kiếm cái gương cho cô soi lại sau lưng mình là gì. Ngao Dận Kỳ có chút hoảng loạn lùi về sau mấy bước, run run nhấc tay lên chỉ về phía sau, nhưng điều đó cũng không đủ thu hút ánh mắt của Khiết Tử Tịnh dời đi khỏi gương mặt hắn.
“Phụt!”
Khiết Tử Tịnh bỗng dưng phun ra một ngụm máu, lúc này cô mới bắt đầu di chuyển tầm mắt đi, có lẽ vì quá đã mà phải cúi gục đầu xuống. Dù phải chật vật thế nhưng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-so-vo/1683120/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.