Khiết Tử Tịnh lại một lần nữa bị treo hay tay lên cùng một chỗ, từ đầu gối trở lên khép chặt lại nhưng cẳng chân lại bị dây xích kéo sang hai bên. Tư thế này quả thật là rất khó chịu. Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy trắng tinh khôi hôm qua được bác hầu gái thay cho, nhưng giờ đây chiếc váy vốn một màu trắng thuần cũng đã nhiễm một ít vệt máu đỏ tươi chói mắt.
Cô thử động tay động chân mới phát hiện Ngao Dận Kỳ đã đổi một loại khoá mới rồi. Chắc hơn còng cũ rất nhiều, cô gần như không thể nhúc nhích được. Mẹ nó, khi nào ra được khỏi đây cô nhất định phải trả thù tên khốn này.
Khiết Tử Tịnh vẫn chưa thể tiếp thu được loạt thông tin này đâu đấy! Thật khó mà tin nổi người anh ôn hoà trong tâm trí cô lại có một mặt điên cuồng tàn bạo như thế. Thậm chí là còn là vì cô mà ra. Vì cô mà bác hầu gái già cô thậm chí còn không biết tên phải chết, vì cô mà bác ấy đã không còn bất kì cơ hội nào để nhìn thấy một tương lai tươi đẹp, được tự tay đan một chiếc áo len cho cháu mình. Là cô đã cướp lấy tất cả những điều đó.
Càng nghĩ Khiết Tử Tịnh càng trầm mặc không thôi. Dù cô hiểu rõ Ngao Dận Kỳ mới là người trực tiếp gây ra tội lỗi này, nhưng cô cũng là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến mọi chuyện. Cô không thể ngừng trách cứ bản thân mình được. Có lẽ một phần tâm trạng cô đang rất bị ảnh hưởng bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-so-vo/1683118/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.