“Phu nhân, Đại Vương hôm nay lại gửi thêm quà cho người ạ.” - Như thường lệ, A Loan bước vào cùng với một hộp quà to đùng đang được y kéo theo phía sau. Khiết Tử Tịnh bất lực nhíu mày nhìn hộp quà, mấy ngày gần đây đều như vậy, ngày nào cũng như ngày nào Diêm An Bạch đều gửi đến cho cô một hộp quà to bự với đầy đủ mọi loại quà khác nhau. Nào là váy vóc, giày dép nào là quần só trẻ em đủ của cả nam và nữ, rồi là những thực phẩm chức năng có ích cho bà bầu... Khiết Tử Tịnh lắc đầu ngán ngẩm, cô thở dài nói: “Cứ cất gọn vào như mọi hôm đi.” Biết là Diêm An Bạch làm thế là vì thương cô, nhưng có cần phải đến nỗi ngày nào cũng gửi một đống thứ đến thế không? Quần áo Diêm Thừa Ngạo mua cho cô còn chưa mặc hết một lượt nữa là, cả đồ em bé đã biết là gái hay trai đâu mà mua một đống thế không biết, còn nữa thực phẩm chức năng đã chất đống gần nửa kho của nhà bếp rồi! “Phu nhân, hôm nay Đại Vương cũng gửi lời xin lỗi nữa ạ, ngày ấy nói do dạo này ngài ấy bận quá không chơi cờ cùng phu nhân được.” - A Loan sau khi giao phó hộp quà cho người khác, y nói. “Ừm. Chuyển lời lại với ngài ấy rằng ta vẫn rất ổn, ngài ấy đừng lo cho ta mà hãy cứ tiếp tục làm việc của ngài ấy đi.” - Khiết Tử Tịnh thở dài đáp lại. “Phu nhân... ngài cũng biết Đại Vương cũng vì lo lắng cho người thôi mà.” - A Loan thở dài nói, y vừa nói vừa rót một tách trà đặt nhẹ nhàng trước mặt Khiết Tử Tịnh. “Đương nhiên ta biết, chỉ là ta sợ ta làm phiền ngài ấy quá nhiều. À, còn nữa, hôm nay có tin gì từ Diêm Thừa Ngạo không?” - Nói đến đây, giọng Khiết Tử Tịnh vô thức trầm xuống. “Dạ hôm nay cũng không có gì...” Khiết Tử Tịnh thở ra một hơi dài thật dài, cô cảm thấy có chút trống vắng. Diêm Thừa Ngạo đã ra chiến trường được gần một tháng rồi, ngày nào hắn ta cũng viết thư về cho cô hết, ấy vậy mà mấy hôm gần đây hắn đột nhiên bặt âm vô tín, không có một bức thư nào được gửi đến nữa cả. Thú thật, trong lòng cô đang rất lo lắng, cô không biết hắn có xảy ra chuyện gì không... cũng có một chút trống vắng nữa. Thì dù cho hắn có đáng ghét đến đâu thì hắn cũng là người mà cô đem lòng yêu, làm sao mà cô không cảm thấy trống vắng khi phải xa người mình yêu lâu đến vậy chứ? “Phu nhân, người yên tâm đi. Chắc dạo này Đại thiếu gia bận quá mà thôi ấy mà, dù gì cũng là ở trên chiến trường, người nói xem mỗi ngày phải xử lí biết bao là công việc.” - A Loan dường như đã nhìn thấu được tâm trạng bất an của Khiết Tử Tịnh lúc này, y khẽ nói. —————— Đáng lẽ hôm nay vẫn là một buổi chiều yên bình của Khiết Tử Tịnh. Cô vẫn ung dung nhâm nhi món bánh ngọt từ cửa tiệm mới khai trương trong thành phố mà cô nhờ A Loan đi mua, cùng với gói trà hoa cúc, một loại trà rất tốt cho phụ nữ đang mang thai. Cô nở nụ cười hiền từ, khẽ vuốt ve thiên thần bé nhỏ hơn một tháng tuổi trong bụng mình. Cô cũng không biết đây sẽ là bé gái hay bé trai, dù thế nào thì cô cũng chỉ mong con mình có thể lớn lên bình an và hạnh phúc là đủ rồi. Nhưng có lẽ phải còn rất lâu nữa thiên thần của cô và Diêm Thừa Ngạo mới được chào đời cơ. Tâm trạng tốt thì làm việc gì cũng thấy vui hơn. Cô ngâm nga một vài giai điệu nhẹ nhàng cho đứa nhỏ của cô nghe, bàn luận về một số vấn đề gần đây trong cuộc sống với A Loan và nhìn ngắm mây trắng trôi trên bầu trời xanh nhạt nhoà. Có lẽ được trải qua những ngày yên bình vô lo vô nghĩ thế này, chính là cuộc sống biết bao người hằng mong mà không thể với tới được. Đương nhiên là nếu bây giờ tên biến thái kia cũng ở cạnh thì tốt biết mấy! À mà, chỉ tốt hơn một chút thôi, cô khẽ đỏ mặt. Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng phải đến. Đang lúc cô vui vẻ hỏi A Loan rằng mình nên ăn gì tối nay, bỗng có tên thuộc hạ cao to hớt ha hớt hải chạy vào, trên người nặng mùi mồ hôi do phải chạy quá nhanh một quãng đường xa. Hắn ta mặc dù là thuộc hạ của người khác phái tới giả dạng thành cấp dưới của Diêm Thừa Ngạo để đánh lừa Khiết Tử Tịnh. Nhưng trong thoáng chốc hắn cũng phải giật mình vì vẻ đẹp kinh diễm động lòng người của cô. Dù có là kẻ thù, hắn cũng không thể nhịn mà nhìn cô nhiều hơn hai giây. "Bẩm tiểu thư, Đại thiếu gia hiện đang rất nguy kịch trên chiến trường phía Tây, xin phu nhân hãy ra chỉ thị ạ!" Phập! Khiết Tử Tịnh kinh ngạc mở to mắt nhìn chàng trai mới phút trước còn vừa bẩm báo cho cô, nay đã ngã lăn quay ra với một mũi tên xuyên thẳng qua đầu. “Phu nhân.” - Dường như nhận thức được nguy hiểm, Thần Tư Viễn từ cái bóng của cô nhanh chóng xuất hiện bên cạnh. Tuy bình thường cô cũng không phải kiểu người yếu đuối, nhưng giờ phút này, có lẽ vì đầu óc cô đang phải tiếp nhận quá nhiều thông tin đáng sợ, cô bỗng có chút muốn thét lên. Cô có chút hoảng loạn, nhưng phải cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thiên thần bé nhỏ của cô. Nhưng những mớ cảm xúc ngổn ngang lộn xộn vẫn khiến giọng nói của cô có chút khác thường. "Mau... mau gọi Hắc Vô Thường đến đây cho ta!!!” “Bẩm... phu nhân. Người gọi thần có chuyện gì vậy ạ?” Hắc Vô Thường nhanh chóng chạy đến, nhìn dáng vẻ tức giận của cô kia là y cũng có thể đoán được rằng có chuyện chẳng lành. Khiết Tử Tịnh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, cô chỉ tay vào cái xác kế bên, lạnh nhạt nói: “Ban nãy người này vào bẩm báo với ta rằng đại thiếu gia bị thương, chuyện này là sao hả?” Hắc Vô Thường khẽ liếc nhìn cái xác của tên lính xấu số kia, y khẽ thở dài rồi ra hiệu cho người dọn cái xác đi. Cũng không biết phải đối mặt với phu nhân như thế nào. Lần này thật sự là bọn họ đã sơ suất quá, vì quá bận rộn nên đã để lọt con cá gián điệp nằm vùng chết bầm này vào đây, lại còn để cho nó có đủ thời gian để nói cho phu nhân chuyện đại nhân đang gặp nguy. Thật sự quá sơ suất. Nhưng chung quy, giấy cũng không thể gói được lửa quá lâu, cả hai bèn phải kể hết sự thật ra cho cô nghe. “Bẩm phu nhân, đúng là chúng thần vừa nhận được tin đại thiếu gia đang nguy kịch. Nhưng phu nhân chớ đừng vội lo lắng, đây mới chỉ là lời nói miệng, chưa được xác thực. Tạm thời cũng vì tránh nguy hiểm như ban nãy, mong phu nhân hãy ở yên tại phủ. Thần sẽ cho người điều tra xem mũi tên từ đâu mà có.” Hắc Vô Thường vừa nói, vừa vẫy tay ra hiệu cho đám binh sĩ đằng sau mình bao quanh khắp dinh thự. Cũng phải tầm hơn chục tên lính tinh nhuệ chứ đâu có ít ỏi gì. Sau khi sắp xếp xong xuôi, y lễ phép cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi. Nhanh chóng, đôi mắt to tròn của cô ánh lên ngọn lửa màu nâu đầy mạnh mẽ và kiên quyết. Cô đã thầm nhủ với lòng, giờ phút này, không một ai có thể cản Khiết Tử Tịnh này đi tìm đến người thương cô cả. Lòng cô đang sục sôi như lửa đốt, Diêm Thừa Ngạo còn đang nguy kịch không rõ sống chết, làm sao cô có thể lãng phí thời gian ở đây được? Khiết Tử Tịnh không thể tưởng tượng nổi, nếu như chỉ chậm một phút, mà cả đời này không gặp lại được anh sẽ như thế nào. Cô không dám đối mặt điều đó, bây giờ tất cả những gì cô nghĩ được là phải tìm cách thoát khỏi đây để tìm Diêm Thừa Ngạo ngay! "Tránh ra, để ta đi tìm anh ấy." "Thật không thể, thưa phu nhân, mệnh lệnh của Diêm Vương và đại thiếu gia là không được để phu nhân gặp nguy hiểm, chúng thần không thể làm trái.” Cứ mắt đi mày lại giằng co thế này cũng không phải là cách hay. E là Khiết Tử Tịnh phải dùng đến át chủ bài của mình rồi. "Thần Tư Viễn, mau ra đây." Thoắt cái một chàng trai cao lớn với mái tóc đen xù hiện lên từ chiếc bóng của cô, một âm thanh trầm đục vang lên, "Có thuộc hạ." Cô nở một nụ cười tự tin. Hẳn là chàng cận vệ trung thành này sẽ biết phải làm gì rồi đấy, điều bây giờ cô cần nhất là một vật cản tất cả những người xung quanh. Còn cô sẽ cướp một chiếc xe và khi cô băng qua cổng chính thì cậu ta lại quay về trong bóng của cô. May mắn sao mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Khiết Tử Tịnh nở một nụ cười chiến thắng và để cả nhà đứng đó trố mắt ra nhìn cô rời đi. Nhưng vui mừng cũng không được lâu, bây giờ điều cô lo nhất là tình hình của Diêm Thừa Ngạo. Não cô đang cố gắng hoạt động hết công suất của mình, cô đang không ngừng vạch ra từng tình huống tệ nhất có thể và cách để đối mặt chúng. ĐOÀNG! Khiết Tử Tịnh vì mãi mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình mà không hề nhận ra cô đã bị bao vây! May mắn làm sao, cô đã không đóng cửa kính xe lại, phát súng vừa xuyên qua cửa kính lúc nãy chỉ làm cháy xém một phần tóc của cô, nếu không có lẽ cô đã bị hàng chục mảnh vỡ ghim vào người rồi. Cô biết lúc này mình phải giữ bình tĩnh và điều khiển xe tiếp tục, lẳng lặng quan sát xung quanh. Một, hai, ba, có lẽ có đến bốn chiếc xe. ĐOÀNG! ĐOÀNG! 10 phút im lặng trôi qua từ lúc bọn họ bắt đầu đuổi theo cô, hai phát súng chỉ nhằm vào bánh xe bỗng nhiên vang lên. "Thần Tư Viễn." Bóng lưng cao to sậm màu ấy lại dần trôi lên trong xe của cô. "Có thuộc hạ." Không còn cách nào khác nữa, phải phản công thôi. Khiết Tử Tịnh nắm chặt khẩu súng của cô. Đối thủ quá đông, trước mắt phải bắn thủng lốp xe đối diện ngay trong phát súng đầu tiên. Sau đó cắt đuôi một chiếc xe khác qua con hẻm phía trước. Cô ra lệnh cho Thần Tư Viễn lập một trận pháp bảo vệ chiếc xe tránh bị đạn ghim vào, sau đó lại trốn trong bóng, lái xe thay cô để cô vẫn giả vờ như đang lái xe. Cô khẽ liếc sang bên trái, tay cô nhanh chóng di chuyển bắn ra một phát nhắm thẳng vào bánh xe của chiếc BWM bên trái. Như kế hoạch vừa định ra trong 5 giây, Thần Tư Viễn rẽ vào con hẻm nhỏ chật hẹp phía trước. Cô rướn nửa người qua khỏi cửa xe, liên tục bắn ra 2 phát vào cửa kính và bánh xe của con xế hộp phía sau. Xong xuôi cô vội ra lệnh cho "hiệp sĩ bóng đêm" của cô sử dụng một chút pháp thuật để tăng tốc, bỏ lại một hiện trường cực hỗn loạn đằng sau mà cô đã gây nên. Cô biết mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, những kẻ mà cô có thể hạ gục dễ dàng thế này có lẽ chỉ là bọn chốt thí câu giờ thôi. Hiện tại điều đáng ngại nhất là cô vẫn chưa xác định được kẻ thù là ai và mục đích của hắn là gì, nếu như không rõ ràng thực lực của đối phương thì e là cô khó mà nghênh chiến được. Cô rõ ràng thực lực của mình và Thần Tư Viễn cộng lại cũng không quá mạnh, ít nhất là cả hai không thể đọ lại Hắc Vô Thường. Nhưng nếu đối phương chỉ là người thường thì may ra các loại phép thuật của Thần Tư Viễn có thể chống trả được. Dù đang rất rối rắm nhưng cô vẫn phải tìm về đường chính, mục tiêu ưu tiên nhất của cô là tìm đến Diêm Thừa Ngạo chứ không phải đối phó bọn râu ria này! "Có ba chiếc xe đang đuổi tới." Giọng nói trầm thấp của Thần Tư Viễn lúc này như một bản nhạc ballad giúp cô bình tĩnh lại. "Vẫn dùng kế cũ, anh bảo vệ và lái xe, tôi bắn hạ bọn chúng." Cô cũng không biết trong khẩu súng này còn bao nhiêu đạn. Từ lúc cô bị bao vây đến giờ có lẽ còn chưa qua được 5 phút. Cô còn không có thời gian để thở, nói chi là kiểm tra súng. Khiết Tử Tịnh thầm nhủ với bản thân, được tới đâu thì hay tới đó. “Chà, đã bao giờ mình bộc lộ dáng vẻ này trước mặt anh ấy chưa nhỉ?” Đang lúc cô định lại rướn người ra khỏi xe để bắn một loạt 3 phát liên tục thì "Đoàng!" một tiếng. Lớp bảo hộ của Thần Tư Viễn đã bị phá vỡ!! Theo bản năng, cô vội phanh gấp và thoát ra khỏi xe để tránh khỏi những nguy hiểm khó lường được. Sự thật là đúng như cô đã nghĩ, bánh xe bị bắn thủng và một viên đạn khác găm vào động cơ làm cho chiếc xe gần như sắp nổ tung! Khiết Tử Tịnh chảy mồ hôi, tâm trạng có chút nặng nề, cô nhìn thẳng về phía 3 chiếc xe phía sau cũng đã dừng theo mình. Thần Tư Viễn vỗ vỗ mu bàn tay cô, tiếc chữ như vàng nói với cô rằng, "Có tôi ở đây." và đẩy nhẹ cô ra phía sau lưng mình. Phút chốc trong lòng Khiết Tử Tịnh như có một dòng nước ấm chảy qua, dù rằng anh ta là người đã kí khế ước với cô, việc bảo hộ cô là nghĩa vụ của anh ta. Nhưng Khiết Tử Tịnh hiểu, chàng trai trước mặt này vẫn luôn bảo hộ và giúp đỡ cô vì cô là chính cô thôi, không phải vì cô là "chủ nhân" gì cả. Nở một nụ cười nhẹ đến lay động gió xuân, Khiết Tử Tịnh cũng vỗ vỗ lưng anh, "Không sao, chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau", nói rồi cô bước một bước tiến lên phía trước, đứng ngang hàng cùng chàng cận vệ lạnh lùng này. Mối quan hệ của hai người trước giờ vẫn luôn như thế, là anh em, hoặc bạn bè, một mối quan hệ ngang hàng với nhau, cả hai chưa bao giờ xem đối phương là chủ tớ cả. Thần thái tự tin hiện lên rõ rệt trên gương mặt có hơi đỏ hồng vì mệt, do vẫn luôn hành động kịch liệt nên mái tóc đã được búi gọn của cô cũng không tránh khỏi bị rối tung lên một tí. Những sợi tóc khẽ rơi xuống cũng chẳng có cảm giác xấu xí mà ngược lại còn làm tăng thêm mấy phần cợt nhả, trông cô có chút lả lơi quyến rũ lạ thường. Không lâu, cả hai quyết định xông lên giáp lá cà với bọn chúng. Nhưng chưa giải quyết xong nhóm này, lại có một nhóm xe khác tới. Cô và anh có thực lực, nhưng lại không thắng nổi số lượng của đối phương. Cô lo lắng nhìn Thần Tư Viễn cả người đầy thương tích, chẳng lẽ họ phải bỏ cuộc ở đây sao? Nếu bây giờ cô cướp được một chiếc xe, để anh trở lại bóng của cô thì tỉ lệ hai người chạy thoát là bao nhiêu phần trăm? Bỗng nhiên, trước mắt cô tối sầm, ơ kìa, mày làm sao thế Khiết Tử Tịnh, gượng dậy đi nào, nhưng vô dụng, cô đã mất ý thức hoàn toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]