Quay ngược thời gian, trở về buổi đêm hôm mà Khiết Tử Tịnh vừa bị bắt cóc.
“Là cô?”
“Phải, là tôi. Sao thế? Anh khó chịu ư?” - Nhược Vũ bước vào sau cánh cửa, nhìn dáng vẻ khó chịu được thể hiện rõ rành rạch trên khuôn mặt của người đàn ông đối diện kia, nó hài lòng mỉm cười đáp lại.
“Tại sao cô lại có mặt ở đây?”
“Ơ kìa, không phải ban nãy người của anh đã thông báo rồi sao? Diêm đại thiếu gia đúng là nhanh quên thật đấy. Như ban nãy đã nói, tôi đến đây với tư cách là một nhân chứng sống.” - Nhược Vũ cười, nó nhanh chóng thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Diêm Thừa Ngạo.
“Không làm mất thời gian của đôi bên nữa, vào vấn đề chính luôn đi.” - Diêm Thừa Ngạo lạnh nhạt nói, “Cô muốn gì từ tôi?”
“Tôi khuyên anh nên cất cái bộ dạng tự cao này đi thì hơn đấy, đại thiếu gia ạ. Thế giờ anh có muốn biết chân tướng của sự việc không?” - Nhược Vũ khẽ nhếch khoé mi, nói.
“Tất nhiên là muốn biết, nhưng để biết thì cũng có rất nhiều cách, tiểu thư ạ. Tôi có thể tự tìm hiểu theo cách của tôi, nhưng...” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tình huống hiện tại như thế nào, tôi chắc cô cũng hiểu. Tôi có thể chơi cùng cô, nhưng e rằng chị cô thì không thể đợi lâu được đâu.”
“Anh...”
“Thật ra cô rất quan tâm đến cô ấy, đúng chứ?” - Diêm Thừa Ngạo vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi, hắn ta tiếp tục nói trúng tim đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-so-vo/1683110/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.