Tiểu Vũ đong đưa cánh tay của Lưu Quang, đôi mắt hạt châu ti hí chuyển một cái, chợt mở miệng nói.
“Lão Đại! Chúng ta không quay về, có được hay không?”
Đuôi long mày của Lưu Quang giương lên, lại cho rằng Tiểu Vũ muốn cùng hắn chơi trò gì.
“Không quay về? Vậy không được! Lần này nói thế nào cũng không thể để nàngchạy nữa. Chúng ta trở về Địa phủ lập tức thành thân! Sau đó đi đến câycầu của Nguyệt lão lấy dây tơ hồng quấn chặt, xem nàng có thể chạy điđâu được nữa!”
Tiểu Vũ cau mày, giải thích “Không phải vậy! Không phải ta muốn đào hôn! Mà là ta lo lắng ông cậu Thiên Đế kia không cóviệc gì lại kiếm chuyện cho chúng ta làm. Chàng cũng không phải là chưanếm mùi bãn lĩnh của ông ta. Cái gì mà tình yêu thầy trò, gần như đều là trò bịp bợm của ông ấy lôi ra để đùa giỡn. Chúng ta đã trải qua hailần, ai biết ông ta sẽ không làm rối tung chuyện của chúng ta lần nữa!”
Lưu Quang nghe Tiểu Vũ vừa nói như thế, trực giác quay về nói: “Vậy chúngta không nhận là được! Để cho Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng hai xú tiểu tử kiavề sau không nhận lệnh của cấp trên nữa, xem hắn còn trêu chọc chúng tathế nào.”
Aizz. . . . . Tiểu Vũ rất bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
“Lão Đại! Ta biết rõ bản lãnh của chàng rất lớn, không sợ trời không sợ đất. Nhưng mà thủ hạ của chàng, có thể ngăn cản một lần, hai lần không thành vấn đề, nhưng chàng vẫn từ chối nhất định là không được. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623296/quyen-7-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.