Hai người Tiểu Vũ và Lưu Quang ngồi ở thành cầu, nhìn chiếc thuyền chậm rãi đi xa.
Đoán đã đến giờ, Tiểu Vũ lắc lắc cánh tay Lưu Quang, nháy mắt mấy cái nói: “Lão Đại, đến lúc chàng ra tay rồi.”
Lưu Quang hiểu rõ, đứng lên bấm tay niệm thần chú.
Thời tiết chợt thay đổi, trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen dầy đặc. Xaxa truyền đến từng trận tiếng sấm, chỉ chốc lát sau, đọng thành từnggiọt mưa lớn rơi xuống.
Người đi đường lui tới đi lại trên cầukinh ngạc thấy thời tiết biến đổi thất thường, nhanh chóng ôm đầu cuốngquít chạy đi. Một lúc sau, chỉ để lại hai người Lưu Quang và Tiểu Vũ.
Người đi đường lo lắng chạy đi đều không chú ý, giọt mưa rơi xuống, cũngkhông làm ướt hai bóng dáng đen và đỏ, mà thực kỳ diệu chảy xuống quanhmình bọn họ.
“Lão Đại, đây là pháp thuật gì? Đầu ngón tay điểm ra mưa gió?”
Hai mắt Tiểu Vũ tỏa ánh sáng, rất sùng bái nhìn Lưu Quang. Trong tivi hoặclà tiểu thuyết, chỉ thấy vài trường hợp có thể kêu mưa gọi gió. Hôm naychính mắt thấy, hiệu quả thật đúng là rất lớn nha.
Lưu Quang nhún nhún vai, câu nói đầu tiên đem ảo tưởng của Tiểu Vũ đánh trở về nguyên hình.
“Kỳ thật, căn bản không phải là pháp thuật gì. Ta cùng tứ Hải Long Vươngđều có một chút giao tình bí mật không muốn người biết. Khiến cho bọn họ có đôi khi không thể không nghe lệnh ta. Cho nên kêu mưa gọi gió làviệc nhỏ, không đáng kể chút nào. Vừa rồi ta chỉ chào bọn họ một chútthôi. Nhìn xem, hiệu quả thật rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623285/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.