Dương Tiễn mang Bạch Nhược theo Thiên đế rời đi. Sau sự kiện ẩu đã, Thải Lammuốn ổn định việc nhà, đã liên tục vài ngày không đi tìm con trai bảobối.
Lưu Quang cao hứng thoải mái, vốn định nhân cơ hội này cùngTiểu Vũ thoải mái chung đụng, lại đột nhiên nhớ tới câu nói của Thiên đế lúc rời đi.
Đúng vậy, phải tìm ngày tổ chức hôn sự thôi. Nhưngmà vô luận hắn nói bóng nói gió như thế nào, tiểu nha đầu vẫn cùng hắngiả bộ hồ đồ, sống chết không chịu gật đầu.
Việc này phải làm thế nào cho phải?
. . . . . . .
Lúc Thần Chung Quỳ cùng Hắc Bạch vô thường trở về, đã thấy Lưu Quang ngẩnngười ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Ba người nhìn nhau, quyếtđịnh làm như không thấy, không nên để ý tới.
”Đứng lại!”
Ba người này không thèm nhìn, tiểu Diêm Vương cực kỳ không vui. Hai chân bắt tréo, trầm giọng gọi ba người lại.
Tiểu Bạch theo bản năng đem Tiểu Hắc đẩy về phía trước, Tiểu Hắc giơ tay lên, đáp lại: “Lão Đại! Có gì phân phó?”
Hai tay Lưu Quang ôm ngực, khẽ nhăn mày lại.
”Các ngươi. . . . . . . Biết cách cầu hôn không?”
. . . . . . ?
Ba người sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ Lưu Quang sẽ hỏi một câu như vậy. Chỉ là nếu chịu suy nghĩ một chút, sẽ hiểu vì sao.
Lão Đại và Tiểu Vũ cũng đã lui tới một thời gian, nếu muốn danh chánh ngônthuận ở chung một chỗ, là phải tiến hành nghi lễ…vân vân. Chỉ là, cầuhôn??? Cái này cần thiết sao?
Lưu Quang liếc liếc ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623279/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.