Thải Lam nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, cau mày không hiểu.
“Cứ vậy nhớ lại, không giải thích được? Không thể nào? Sau khi nước VongXuyên xâm nhập, quên đi tình cảm, không thể nào vô duyên vô cớ là có thể nhớ lại. Con đừng nói cho ta biết, sau khi nằm ngủ một giấc, vừa mở mắt ra đó, liền nhớ ra toàn bộ?”
Ặc. . . . . . Tiểu Vũ lắc đầu một cái.
“Cũng không phải, là lão Đại. . . . . . Á. . . . . .”
Lời đến khóe miệng, lại đành nuốt trở vào. Trước mắt đối mặt với đôi mắtđẹp của Thải Lam, Tiểu Vũ ngượng ngùng không thể đem nửa câu sau nói ra.
Cho dù muốn chết! Cũng không thể nói cho nàng biết, thật ra là bị con traingười hung hăng hôn, sau đó trí nhớ liền không giải thích được mà trởlại toàn bộ?
“Ai? Thế nào? Lão Đại? Là chỉ Quang nhi sao?”
Tiểu Vũ càng ấp úng, Thải Lam thì càng tò mò. Phải biết nước Vong Xuyên ởĐịa phủ truyệt không phải là hư danh, trong Nhân giới nhiều hồn pháchnhư vậy, chỉ cần không chịu uống Canh Mạnh bà, toàn bộ sẽ bị ném vàoVong Xuyên Hà khiến cho hoàn toàn tỉnh ngộ. Mắt thấy người yêu đã từngkề cận trong lúc hoạn nạn từ Cầu Nại Hà đi qua, rốt cuộc cũng không nhận biết. Như vậy có thể thấy được nước sông rất lợi hại.
Nhưng condâu tương lai đáng yêu, không chỉ từ Vong Xuyên Hà bình an vô sự đi ra,còn có thể đem trí nhớ hồi phục, đây thật sự không thể không khiến nàngtò mò.
“Á, mẹ chồng à. Chúng ta có thể tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623273/quyen-6-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.