Bên cầu Nại Hà, Dương Tiễn hấp ta hấp tấp đi theo Bạch Nhược. Tính tìnhBạch Nhược yêu thích yên tĩnh, thường đướng bên cầu, khi đứng là đứng cả ngày. Dương Tiễn liền đứng bên cạnh nàng bầu bạn, ánh mắt thâm tìnhnhìn nàng chằm chằm.
Ở một góc nào đó, hai bóng dáng một đen mộtđỏ đứng nhìn họ. Cô gái áo đỏ cắn quả táo trong tay, cùi chỏ đánh ngoặtvào người đứng phía sau.
“Lão Đại à, chàng nói xem, bọn cứ đứng ở đó cả ngày, làm sao có thể có tiến triển gì đây? Ta nhớ rõ tính tìnhDương Tiễn rất nôn nóng mà? Sao giờ lại sửa đổi tính khí, trở nên nhãnhặn vậy?”
Lưu Quang cúi người cắn một miếng vào quả táo của nàng, nhún vai một cái tỏ vẻ không lo lắng.
“Mặc kệ hắn! Hắn thích giả bộ nhã nhặn thì cứ để hắn giả bộ. Mặc dù có chútbuồn nôn nhưng dù sao cũng không tốn thất gì. Cứ nhắm mắt làm ngơ đi.”
Tiểu Vũ nhăn mày, có chút không đồng tình với lời nói của Lưu Quang. Nàngbiết trong lòng Lưu Quang không có hảo cảm với Dương Tiễn, nhưng BạchNhược vô tội mà. Hai người trải qua một phen quanh co giờ mới có thể gặp lại nhau. Nhưng Bạch Nhược lại quên mất Dương Tiễn là ai.
Mất trí nhớ. Thật sự là một căn bệnh khiến người ta vừa đau lòng vừa nhức đầu.
Nếu là người bình thường thì còn đỡ, mất trí nhớ cũng chỉ là chuyện nhỏ màthôi. Giống như trong sinh mệnh có một cái màn trống không, chỉ cầnkhông cố ý suy nghĩ, không cần tò mò muốn lấp đầy khoảng trống đó thìnhất định ngày ngày sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623268/quyen-6-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.