“Cẩn thận!”
Bạch Nhược còn chưa kịp nhắc nhở, đã thấy Dương Tiễn quẹt tay làm bị thương. Theo bản năng ngừng lại nắm tay của hắn, móc khăn từ trong ngực ra laucho hắn.
Dương Tiễn tựa như hóa đá, lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng còn có thể cười khúc khích.
Thì ra, quên đi chút trí nhớ. Thế nhưng người thủy chung vẫn không thayđổi, phần cảm giác quen thuộc kia cũng sẽ không bị tiêu diệt.
Tiểu Vũ nhìn thấy một màn này, cũng vui vẻ mỉm cười.
Lưu Quang vừa xem cuộc vui vừa lắc đầu, thật ra thì chỉ cần thi triển mộtpháp thuật nho nhỏ, có thể đem tất cả phục hồi như cũ. Cần gì phải đưatay đi nhặt? Là người nào đó ngu ngốc quên mất mình là thần tiên, còncùng hắn chơi khổ nhục kế đây?
. . . . . .
Cuối cùng, Dương Tiễn rốt cuộc cũng được như nguyện mà lưu lại.
Sáng sớm mỗi ngày, đều đi Cầu Nại Hà báo cáo, chờ đợi người áo trắng tronglòng xuất hiện. So với tất cả quỷ sai còn tích cực hơn.
Công việc của Bạch Nhược thật ra rất nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi mỗi ngày chỉ cầnngồi ở đầu cầu ngẩn người là tốt rồi. Bởi vì một người có tài ăn nóithật sự quá tốt, căn bản không có người cố chấp không chịu ăn canh xuấthiện. Cho nên cũng không cần nàng ra mặt khuyên cái gì.
Chỉ làmọi việc đều có ngộ nhỡ, thỉnh thoảng cũng có một hai người si tình.Bạch Nhược thật tâm tới khuyên, nói chấp niệm cũng không thể làm chongười ta trở nên hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta càng lún càngsâu. Không cần ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623266/quyen-6-chuong-13.html