Lưu Quang cùng Tiểu Vũ ở thư phòng nằm trên ghế sa lon phơi nắng. Hậu hoaviên sương mù bao phủ, trước mặt lại là ánh nắng chói chang. Khí trờithú vị như vậy, cũng chỉ có Địa phủ mới có.
“Lão Đại, chàng đoán xem Dương Tiễn sẽ cùng Bạch Nhược sẽ nói những gì?”
Tiểu Vũ tựa vào trước ngực Lưu Quang, nghi ngờ hỏi.
Lưu Quang chê cười, “Ngưng ~ ta quản hắn nói khỉ gió gì! Dù sao tuyệt đối không phải là khen ta đẹp trai………………..”
Tiểu Vũ nhướng mày, đưa tay ở bên hông Lưu Quang bóp một cái. “Ta đang nói nghiêm chỉnh với chàng!”
Hí! Lưu Quang thở nhẹ một tiếng, đôi mắt thoáng qua màu hồng.
“Nàng dám bóp ta?” Trong lòng Lưu Quang hô lớn: Tiểu nha đầu! Có biết cónhiều chỗ không thể đụng loạn hay không. Không ai nói thần tiên, quỷ hồn không có **! Hắn là nam nhân bình thường, mặc dù thuần tính, nhưngkhông có nghĩa là hắn có thể vẫn đè nén.
Ai u! Tạo phản? Mắt Tiểu Vũ trừng lên. “Bóp chàng thì làm sao! Ta không chỉ dám bóp chàng! Ta còn dám cắn chàng.”
Tiếng nói vừa dứt, liền cúi đầu ở trên cổ Lưu Quang cắn một cái.
Thân thể Lưu Quang hơi run lên, ngay sau đó cắn răng một cái, lật người đemTiểu Vũ đặt ở phía dưới. Không cho bất kỳ cơ hội ngừng nghĩ, cúi ngườihôn lên môi Tiểu Vũ.
Không giống quá khứ lướt qua liền ngừng lại, lúc này lão yêu vạn năm hoa hoa lệ lệ hoàn toàn Đại Biến Thân. Môi cùng môi chạm nhau, lưỡi cùng lưỡi dây dưa. Mãi cho đến khi hai người hô hấp không thông, mới thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623264/quyen-6-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.