“Cái gì! ? Lưu Quang bảo ta quỳ ba ngày?”
Nghe Tiểu Hắc thông truyền xong, vẻ mặt Dương Tiễn không thể tin được. Vốnđịnh không quản cái khác, trực tiếp vọt vào tìm người. Bỗng nhiên nhớtới, lúc trước, khi Lưu Quang đánh tới Thiên đình, có nói qua với hắnnhững lời như vậy.
“Một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống cầu xin ta!”
Thì ra Lưu Quang đã sớm tính toán chu toàn hết thảy, cho nên mới cố ý đemcái chai kia cho hắn. Chờ sau khi hắn khôi phục trí nhớ biết được hếtthảy, thì làm cho hắn nếm thử cảm giác mất đi người âu yếm.
Đáng chết! Dương Tiễn căm giận cắn răng. Hận không thể trực tiếp vọt vào tìm Lưu Quang đánh một trận ngươi chết ta sống.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.
Hắn ngẫu nhiên đi ngang qua trước vườn hoa của Nguyệt lão. Trong vườn hoacủa Nguyệt lão nở đầy kỳ hoa dị thảo, áo nàng trắng hơn tuyết, dung nhan thanh lệ chứa mỉm cười đẹp tuyệt trần. Bàn tay trắng nõn với xuống mộtbông hoa, ông lão ở đối diện tức giận dậm chân.
“Ai nha nha, Quỳnh nhi ngoan, đừng đuổi tận giết tuyệt với lão già như ta chứ! Nếu không thì, chúng ta lại cược lần nữa?”
Người áo trắng bị nói mà cười lên tiếng, cảm giác ở cửa có tầm mắt nhìn nàng. Liền theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.
Một cái liếc mắt đó, là vạn năm.
Quỳnh nhi. . . . .
Dương Tiễn nhíu mày, hai tay nắm chặt.
Ngay thời điểm Tiểu Hắc nghĩ hắn muốn ra tay, chỉ thấy thân hình Dương Tiễnngã xuống, đầu gối khụy xuống, liền như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623262/quyen-6-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.