Tiểu Hắc nhìn đĩa rau ở một bên đắc ý nói: “Những đồ ăn này chính là ta cùng Tiểu Bạch đi nhân gian lựa chọn, cố ý từ các nhà hàng mà mua tới. Tênnghe đều cảm thấy được hương vị nha.”
Tiểu Bạch cũng cầm lấychiếc đũa, lười quan tâm Tiểu Hắc cùng mỗ nha đầu so đo. Nghĩ thầm, nênvề phòng đem mấy quyển tạp chí giấu ở chỗ khác. Tiểu nha đầu thật sự làkhông thể trêu vào, ngay cả tạp chí bảo bối của hắn cũng bị phát hiện.Buồn bực!
Bạch Nhược mỉm cười đứng lên, bưng bát lên, múc canhcho mọi người. Mọi người gật đầu nói cảm ơn, cầm lấy liền há mồm uốngmột ngụm lớn.
Một giây kế tiếp, ngoài Bạch Nhược vừa bưng canh chuẩn bị uống, mọi người còn lại, sắc mặt đều rất khó coi.
Mọi người ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ. Một ngụm canh to trong miệng, thần sắc rất khó coi.
“Làm sao vậy?” Bạch Nhược buông bát canh, khó hiểu hỏi.
Bởi vì canh trong miệng chưa nuốt xuống, không thể nói chuyện. Con ngươiLưu Quang trừng Hắc Bạch vô thường ở đối diện. Dùng ý niệm hỏi.
“Canh này là ai mua ?”
Mỗ Hắc dùng sức lắc đầu, “Không phải ta!”
Mỗ Bạch khó chịu nước mắt cũng nhanh rớt xuống, “Chết tiệt, ta thề ta tuyệt đối không có mua canh!”
Lưu Quang nhăn mày, thật là lạ. Nếu không phải hai anh em này mua, một tôcanh lớn kia rốt cuộc là từ đâu mà có? Hết sức nghi hoặc, linh quangchợt lóe trong đầu, chẳng lẽ là! ! ! ! ?
A ha ha ha ha ha ha ~
Một hồi tiếng cười từ xa vang lên.
Tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623257/quyen-6-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.