Bích Hiên ngẩng đầu lên, giơ tay cầm cánh tay Tiểu Vũ, tròng mắt sáng ngời.
“Cô nương! Ngươi thật là người tốt! Cám ơn ngươi! Được, ta đáp ứng ngươi.Trở về sẽ không tự sát nữa. Phiền cô nương nhất định phải giúp ta tìmđược Nguyệt nhi! Ta sẽ đợi, đợi đến khi Nguyệt nhi báo mộng cho ta mớithôi!”
Khóe miệng Tiểu Vũ mỉm cười, dùng sức gật đầu một cái.
“Được! Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi tìm người!”
Một đạo bóng đen nhanh chóng bay dến, thốt ra một câu nói lạnh lùng.
“Không cần phí tâm, các ngươi đời này không thể gặp mặt nhau.” (anh nì ghen à?)
. . . . . .
Si Mị Võng Lượng vốn núp một bên xem náo nhiệt, vừa thấy được người tới,lập tức chạy nạn tựa như bay về vị trí của mình. Không dám hướng bên kia nhìn một cái.
Tiểu Vũ nghe vậy, cũng biết người đến là ai. Khôngmuốn chịu thua mở miệng hỏi: “Tại sao? Tại sao bọn họ không được gặpmặt? Thê tử của hắn chưa qua Cầu Nại Hà, không phải còn chưa đầu thaisao. Tiểu Thôi nói rồi, hồn phách Nguyệt Nhi không đầy đủ nên không phán quyết được. Nên nàng vẫn còn ở Địa phủ nha.”
Bích Hiên nghe vậy cũng nóng nảy một hồi. Hoàn toàn không chú ý tới người này lần trước ném hắn không chút lưu tình.
“Đúng nha! Vì sao nói ta cùng Nguyệt nhi không gặp mặt được nữa? Vị công tửnày có phải biết gì không? Ngươi biết Nguyệt nhi ở đâu?”
LưuQuang lạnh lùng liếc Bích Hiên một cái, rõ ràng không nghĩ đến phản ứngcủa hắn. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vũ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623231/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.