Dương Tiễn ngắm nhìn hình dáng váy hồng bị nước sông nuốt hết, nhìn lại bìnhthủy tinh trong tay, không khỏi khẽ nắm chặt, xoay người đối với một đám thiên binh nói: “Chúng ta đi!”
Mọi người lĩnh mệnh, theo Dương Tiễn nhanh chóng lắc mình rời đi.
Cơ hồ cùng lúc, bọn họ vừa mới rời đi. Lưu Quang cùng Mạnh bà đã vào Sinh Tử Môn.
. . . . . .
Lưu Quang vừa vào cửa, nhìn thấy Địa phủ một mảnh hỗn độn. Thần sắc mặc dùkhông biến hóa nhiều lắm, nhưng trong lòng đã sớm hốt hoảng một đoàn. Nụ cười thường đeo trên mặt, từ lâu tiêu tán hầu như không còn.
“Mạnh bà, đi đem tất cả người hầu, tiểu quỷ bên ngoài, toàn bộ gọi về Địa phủ. Nơi này làm phiền ngươi chăm sóc một chút.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng, tận lực giữ vững trấn định.
Mạnh bà khẽ gật đầu, biết Lưu Quang thật ra đang rối loạn tâm thần.
Lưu Quang trước hết chú ý tới một bóng dáng màu đen bên tường. Đó là ngườibị thương nặng nhất – Tiểu Hắc. Sau đó là Tiểu Bạch ngã xuống đất khôngdậy nổi, Tiểu Thôi ở gần đó. Cuối cùng là Chung Quỳ mặt tím bầm.
Đi lên trước, đưa tay đỡ Chung Quỳ dậy. Đây là thuộc hạ đắc lực nhất, mộtlòng phụ tá của hắn. Địa phủ bận rộn đều là hắn đang quan tâm, mình chỉmuốn nằm trên ghế salon nghỉ ngơi ngủ nướng là tốt rồi. Nhưng hôm nay. . . . . .
“Người nào đả thương ngươi?”
Lưu Quang lạnh lùng lên tiếng, mặc dù cực kỳ tận lực đè nén lửa giận trong lòng, nhưng lại lặng lẽ nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623209/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.