Lưu Quang vươn tay, vừa định đặt xuống một quân đen, bỗng thấy mắt trái một mảnh nóng rực.
Có thể kết giới không bị phá hư, bởi lúc hắn đi, Tiểu Vũ cam đoan với hắnsẽ không rời khỏi kết giới nửa bước. Cho nên, Lưu Quang tự nhiên đem kết quả trở thành nha đầu Tiểu Vũ kia đang nhớ tới hắn.
Nghĩ vậy khóe miệng không khỏi giơ lên, duỗi tay khẽ xoa xoa mắt trái, đồng tử vốn đỏ rực lập tức khôi phục lại màu đen.
Lưu Quang hạ xuống quân cờ, lại ngẩng mắt nhìn lên Nguyệt lão thần sắc đang rối rắm, cười đắc ý.
“ Thế nào? Nguyệt lão đầu, ta khuyên ngươi hay là ngoan ngoãn nhận thua đi.”
Vương Mẫu ngồi một bên xem cờ, nghe thấy vậy cũng cao hứng cười cười.
Nguyệt lão đang cúi đầu nghiên cứu tình thế của ván cờ, lắc đầu vẫy tay một cái:
“Không, không được! Ta sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy! Cho ta thời gian cẩn thận suy nghĩ!”
…
Địa phủ.
Vốn dĩ phòng khách tráng lệ, nay chỉ còn là một mảnh bừa bãi.
Từ phòng ra ngoài, không ít Quỷ Soa nằm la liệt trên đường.
Ngoài cửa một gian phòng khác, chỉ thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn một thân áogiáp bạc, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao uy phong lẫm liệt đứng thẳng.Trước mặt hắn là Tiểu Bạch, Tiểu Thôi không địch nổi đã ngã xuống, Chung Quỳ nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt một mảnh xanh tím.
Loảngxoảng. Thiên Sư lệnh bài rơi xuống. Cuối cùng hai chân cũng không chốngđỡ được, Chung Quỳ mất hết khí lực. Vốn định đứng lên lại không gượngnổi, ngã thật mạnh trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623207/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.